Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 161 - Chương 161. Di Tích Mở Ra

Chương 161. Di Tích Mở Ra Chương 161. Di Tích Mở Ra

Quảng trường Vô Cực tông.

- Chắc hẳn các ngươi cũng đều rõ ràng, mục tiêu lần này là ai, nếu người nào có thể thành công giết chết Đường Hùng, khen thưởng một triệu linh thạch, một món linh khí Địa giai, một bản công pháp võ học Địa giai.

Âm thanh của tông chủ Vô Cực tông truyền vào trong tai của mỗi một người ở đây.

Trên quảng trường, tiếng hít thở của một đám đệ tử đều trở nên dồn dập, hận không thể lập tức chém giết Đường Hùng của Liệt Diễm tông kia.

- Các ngươi có lòng tin làm được chuyện này hay không?

- Có, tất thắng! Tất thắng!

. . .

Trong một chỗ bí cảnh của Liệt Diễm tông.

- Hùng nhi, di tích thí luyện lần này, Vô Cực tông đã liên hợp với con cháu An gia, hay là ngươi đừng tham gia di tích lần này?

Một vị lão giả lên tiếng nói.

- Sư tôn, ta có lòng tin, bọn họ chỉ là một đám ô hợp mà thôi.

Thiếu niên mày kiếm, mắt sáng, mặt ngạo nghễ nói.

. . .

Một ngày này, trên bầu trời hoang nguyên Thanh Dã bay tới rất nhiều linh chu, mà nguyên bản người tu luyện hoang nguyên Thanh Dã, cũng đã rời đi khu vực này.

Giờ phút này, Vô Cực tông, Liệt Diễm tông, An gia, cùng cảnh nội quận Thiên Lĩnh còn lại tông môn thế lực, tất cả đều tụ tập đến nơi đây.

Giữa không trung đại khái có thể chia làm bốn phe cánh, tam đại thế lực nhị lưu, mang theo mỗi người phụ thuộc tông môn làm một phương trận doanh, sau cùng một phương trận doanh là một số tông môn tam lưu liên hợp.

sư đồ ba người Vương Đằng lẫn trong đám người, về hướng phương hướng Liệt Diễm tông nhìn qua.

Lần này Liệt Diễm tông dẫn đội là một người có mái tóc hỏa hồng chi sắc tráng hán, tu vi đã là Địa Võ cảnh hậu kỳ cảnh giới, tại hắn hai bên là một đôi trung niên nam nữ, tu vi cũng không yếu.

- Sư tôn, cái kia tóc đỏ tráng hán là Liệt Diễm tông phó tông chủ Hỏa Liệt, bên cạnh hắn hai vị kia là trưởng lão nội môn Liệt Diễm tông.

Ngô Hoành ở bên cạnh tức thời truyền âm nói.

- Ừm.

Vương Đằng nhẹ gật gật đầu, ánh mắt vẫn quan sát linh chu của Liệt Diễm tông.

Một thiếu niên mày kiếm mắt sáng và một thiếu nữ xinh đẹp từ trong linh chu đi ra.

Vương Đằng liếc mắt một cái đã nhận ra, thiếu niên mày kiếm mắt sáng kia chính là mục tiêu chuyến này của hắn, bởi vì ngay khi Vương Đằng vừa nhìn thấy hắn lần thứ nhất thì trong đầu của hắn đã truyền đến âm thanh của hệ thống.

- Đinh, kiểm tra thấy kí chủ phát hiện khí vận chi tử, săn giết khí vận chi tử thành công có thể cướp đoạt khí vận, nhận được đại lượng khen thưởng.

Cùng lúc đó, âm thanh có chút kích động của Ngô Hoành cũng truyền vào trong tai của Vương Đằng:

- Sư tôn, thiếu niên mới vừa đi ra kia chính là Đường Hùng, thiếu nữ bên cạnh hắn kia là Hỏa Liên sư muội.

- Ừm, vi sư biết.

. . .

- Mau nhìn kìa, vị kia chính là Đường Hùng của Liệt Diễm tông, chỉ dùng thời gian ba năm ngắn ngủi đã trở thành đệ tử chân truyền đứng đầu của Liệt Diễm tông, sau đó lập tức được Thái Thượng trưởng lão của Liệt Diễm tông thu làm đệ tử.

- Nghe nói hắn là nhân vật thiên tài mười ngàn năm khó gặp của quận Thiên Lĩnh chúng ta.

- Vậy thì cô gái bên cạnh hắn kia chắc là Hỏa Liên rồi, hai người thật sự là thanh mai trúc mã.

- . . .

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của đại bộ phận đệ tử trẻ tuổi trên cánh đồng hoang Thanh Dã đều nhìn về phía thiếu niên mới vừa đi ra kia.

Thật sự là thiên phú của thiếu niên mới vừa đi ra quá mạnh, ở cảnh nội quận Thiên Lĩnh được mọi người gọi là thần hồ kỳ thần, rất nhiều người đều muốn nhìn thấy dung mạo của hắn một lần.

Phía trên linh chu của Vô Cực tông có một đôi mắt đẹp đang thâm tình chậm rãi nhìn, thiếu niên vừa đi ra kia.

- Mục tiêu lần này của các ngươi chính là Đường Hùng.

Âm thanh của phong chủ Thông U phong truyền vào trong tai mấy người Tần Hạo.

. . .

Đường Hùng không quan tâm những lời nghị luận, ánh mắt đó chút nào, hắn sớm tại quen với những chuyện này từ một năm trước, sau khi hắn bắt đầu triển lộ thiên phú, những chuyện này vẫn luôn bám theo hắn.

Ánh mắt sùng bái của thiếu nữ, ánh mắt sùng kính của sư muội sư đệ, ánh mắt yêu thích của các trưởng bối trong sư môn, và một số ánh mắt cừu hận.

Hắn biết, có rất nhiều người đều muốn hắn chết, nhưng trở ngại thân phận của hắn nên không cách nào tự mình xuất thủ, chỉ có thể phái ra người cùng thế hệ cạnh tranh với hắn.

Nhưng Đường Hùng hắn là ai, Đường Hùng hắn tương lai là muốn thành Đế, thành Thánh, thậm chí là thành Thần.

Từ ngày hắn bắt đầu triển lộ thiên phú, hắn cũng đã không cần che giấu một ít gì đó nữa, hắn đã vô địch cùng cảnh giới, thậm chí có thể chiến thắng người cao hơn một đại cảnh giới.

Đường Hùng hắn chính là thiên mệnh chi tử!

Di tích thí luyện lần này, trong các đệ tử cùng thế hệ, sẽ có ai là đối thủ của hắn?

Hắn muốn đi lên con đường vô địch!

Hắn có tự tin, nhiều nhất ba năm nữa là hắn sẽ có thể đuổi kịp những người của thế hệ trước.

- Liên nhi, Hùng nhi, các ngươi tới đây.

Hỏa Liệt nhìn thiếu niên thiếu nữ, lên tiếng hô.

- Cha.

- Hỏa thúc thúc.

Thiếu niên thiếu nữ đi đến bên cạnh Hỏa Liệt.

- Di tích thí luyện lần này, ngươi có thể có lòng tin, ta thấy mấy tên tiểu tử Vô Cực tông kia đều đến đây, cũng đều là đến vì ngươi đấy.

Vẻ mặt Hỏa Liệt nghiêm túc hỏi.

- Hỏa thúc thúc yên tâm, những người kia không phải là đối thủ của ta, chỉ là một số tôm tép nhãi nhép thôi.

Đường Hùng tự tin nói.

- Đúng vậy, cha, Đường Hùng ca ca là lợi hại nhất, những người kia sao có thể là đối thủ của Đường Hùng ca ca được.

Hỏa Liên ở bên cạnh cũng nói theo.

Ở trong lòng của nàng, Đường Hùng ca ca của nàng là lợi hại nhất.

- Ha ha ha, không hổ là đệ tử có thiên phú mạnh nhất Liệt Diễm tông ta.

Hỏa Liệt cười ha ha nói.

- Lần này ngươi nhất định phải làm cho người của Vô Cực tông biết Liệt Diễm tông chúng ta lợi hại.

- Vâng, Hỏa thúc thúc.

. . .

Bình Luận (0)
Comment