Đường Hùng tay cầm trường kiếm, tỉnh táo đứng tại chỗ.
Ngay khi trong lỗ mũi Xích Hỏa Chiến Ngưu phun ra khí trắng, lao tới gần thì thân ảnh của hắn rốt cục động.
Bóng người như sương khói giống như tiêu tán tại chỗ, chỉ nhìn thấy kiếm quang lóe lên, sương máu từ cổ Xích Hỏa Chiến Ngưu phun ra.
- Con thứ nhất!
Ánh mắt của Đường Hùng lộ ra vẻ u lãnh, thân hình của hắn xuất hiện ở ngoài cùng nhất bên trái, kiếm quang trong tay lại lóe lên, cổ của con Xích Hỏa Chiến Ngưu thứ hai lại phun ra sương máu.
- Cái thứ hai!
Nhưng lúc này, Đường Hùng không tiếp tục xuất kích nữa, thân hình của hắn đã lui về phía sau, cách xa tám con Xích Hỏa Chiến Ngưu còn lại.
Chớ nhìn vừa rồi hắn đã chém giết hai con Xích Hỏa Chiến Ngưu rất nhẹ nhàng, nhưng đó là bởi vì tốc độ của hắn rất nhanh và hình thể của Xích Hỏa Chiến Ngưu to lớn.
Thật ra hắn đối mặt chỉ có một hai con Xích Hỏa Chiến Ngưu công kích, chỉ cần không phải bị Xích Hỏa Chiến Ngưu bao vây thì hắn bằng vào tốc độ tuyệt thế vô song của mình vẫn có thể tuỳ tiện chém giết những Xích Hỏa Chiến Ngưu này.
Đương nhiên, vừa rồi hắn cũng không phải vung kiếm chém lung tung, mà chính là sử dụng kiếm kỹ, bằng không thì cũng không thể nào làm được, một kích đánh giết một con Xích Hỏa Chiến Ngưu.
. . .
Mà lúc này, ở một bên khác.
- Chết đi cho ta!
Rống to một tiếng, Phương Thiên Họa Kích hung hăng đâm thẳng tới, quét ngang hai con lang hình Yêu thú còn lại mà đi.
- Phốc xuy, phốc xuy!
Một đạo bạch quang bắn vào thân thể của Tần Hạo, nguyên bản hắn còn đang thở dốc, trong nháy mắt đã tốt hơn rất nhiều.
Một cánh cửa màu trắng xuất hiện, đồng thời, một âm thanh lạnh lẽo vang lên.
- Chúc mừng người thí luyện thông qua thí luyện tầng thứ nhất, người thí luyện có thể nghỉ ngơi tại chỗ một giờ trước khi tiếp tục khiêu chiến.
Tần Hạo không chút do dự đi thẳng về phía cánh cửa màu trắng.
. . .
Bên ngoài Trấn Ma Tháp.
- Sư huynh Vũ Văn, chúng ta tới rồi.
Một âm thanh từ đằng xa truyền đến.
Cũng không lâu lắm, đã nhìn thấy mười một đệ tử của Vô Cực tông đi tới trước mặt Vũ Văn Vũ.
- Ừm, Cao sư đệ, ngươi dẫn người đi trông coi ở bốn cửa vào này, không được cho bất cứ ai đi vào.
Vũ Văn Vũ phân phó nói.
- Được rồi, Vũ Văn sư huynh.
- Trần sư muội, Phương sư đệ, còn mời làm phiền hai người các ngươi ở bên ngoài trông coi một đoạn thời gian, nếu như thật sự không thủ được thì lập tức mang theo những người khác tiến vào.
Vũ Văn Vũ lại nói với hai người bên cạnh.
- Yên tâm đi, Vũ Văn sư huynh, chúng ta nhất định sẽ giữ vững cửa vào, nhất định sẽ không khiến người khác đi vào.
Trần sư muội trả lời.
- Không được cậy mạnh, hiện tại là Vô Cực tông của chúng ta vượt lên trước một bước, nhưng lát nữa người sẽ càng ngày càng nhiều, thủ không được thì tranh thủ thời gian mang theo những người khác đi vào.
Vũ Văn Vũ nhìn xung quanh, nghiêm túc nói.
- Ta biết rồi, Vũ Văn sư huynh.
- Ừm, những người khác đi vào với ta.
. . .
- Người của Vô Cực Tông thật sự là quá ghê tởm, lại dám bá chiếm nơi truyền thừa, không khiến người khác tiến vào.
Một âm thanh tức giận bất bình vang lên.
- Đúng vậy, thật sự là quá bá đạo!
Một âm thanh khác cũng nói theo.
- Hay là mấy người chúng ta cùng nhau phóng về hướng một cửa trong đó đi?
Lại một âm thanh vang lên.
- Có phải ngươi muốn mang theo chúng ta cùng đi chịu chết hay không, ngươi không nhìn thấy gia hỏa đầu sắc lúc nãy à, bây giờ thi thể của hắn còn chưa lạnh đó.
Nghe nói như thế, năm người nhất thời đều yên tĩnh trở lại.
Mấy người bọn họ đều thuộc cùng một tông môn, đồng thời cũng là thân huynh đệ, đi tới nơi này đã được một lúc, khi mấy người vừa đến đây đã nhìn thấy một gia hỏa đầu sắt bị đệ tử của Vô Cực tông đâm chết, đến bây giờ, thi thể của vị nhân huynh kia vẫn còn đang nằm ở đó.
- Vị nhân huynh kia chỉ là một người, chúng ta nơi này lại có năm này, cùng nhau mạnh mẽ xông tới một cửa vào, vẫn có niềm tin, vừa rồi người của Vô Cực tông đã tiến vào một nhóm, nếu như chúng ta còn do dự nữa, chỉ sợ bảo vật trong đó sẽ bị bọn họ lấy đi hết.
Người lúc nãy lại tiếp tục nói.
- Có phải ngươi điên rồi hay không, ngươi biết hai người kia là ai không, hai người bọn họ đều thuộc mười đại đệ tử chân truyền của Vô Cực tông, nghe nói tu vi của bọn họ đều là Chân Nguyên cảnh, có hai người bọn họ trông coi, sao chúng ta có thể vượt qua.
- Không phải có đại ca sao? Đại ca cũng là Chân Nguyên cảnh!
- Tuy đại ca cũng là Chân Nguyên cảnh, nhưng sao có thể so sánh được với đệ tử chân truyền của Vô Cực tông, bọn họ. . .
- Khụ khụ →_→, được rồi, đừng ầm ĩ nữa, chúng ta tiếp tục ở đây chờ người của những tông môn khác tới.
Một tráng hán mày rậm mắt to ho khan hai tiếng nói.
Đồng thời hung hăng trừng mắt về phía đại hán vừa mới nói chuyện kia. (Không nên hỏi tại sao lại gọi bọn họ là đại hán và tráng hán, bọn họ chỉ hơi thành thục một chút, thật ra còn trẻ. )
Thật là, không biết nói chuyện thì không nên nói lung tung.
Tu vi của hắn là Chân Nguyên cảnh thì sao, là đắc tội người nào sao? Hắn ở trong thế hệ trẻ tuổi, tốt xấu cũng coi là tiếng tăm lừng lẫy.
- Đại ca, ngươi trừng ta làm gì |・ω・`)!
- Đặc biệt, nếu không phải trường hợp không đúng, nhìn ta khinh bỉ ngươi.
. . .
- Đệ tử của Vô Cực tông chết tiệt, chờ mấy Lạc sư huynh và Đường Hùng sư huynh tới, sẽ cho bọn họ đẹp mắt.
Một tên đệ tử của Vô Cực tông hận hận nhìn đệ tử của Vô Cực tông canh ở cửa vào.
…
- Cũng không biết mấy người Lạc sư huynh và Đường Hùng sư huynh còn bao lâu nữa mới đến?
- Lạc sư huynh vừa mới truyền đến tin tức, đệ tử của Vô Cực tông đã chiếm đoạt nơi truyền thừa, mà ngay vừa rồi, Vũ Văn Vũ đã mang theo một nhóm người tiến vào.
- Hỗn trướng! Đều tăng thêm tốc độ cho ta, nhanh một chút!
Tốc độ của một hàng người lần nữa tăng lên.
. . .