Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 172 - Chương 172. Vương Thị Ngũ Kiệt

Chương 172. Vương Thị Ngũ Kiệt Chương 172. Vương Thị Ngũ Kiệt

Nhưng ngay khi nàng vừa dứt lời, bên cạnh nàng lại lần nữa xuất hiện một bóng người.

Mà hai gã chân truyền khác vốn ở phía ngoài Tháp Thí Luyện cũng chạy tới.

- Vương sư huynh, ngươi cũng đi ra để nói tình huống bên trong sao?

Người kia vừa đi ra, nhìn thấy Trình Bân và Lục sư muội ở bên cạnh.

Ánh mắt ba người đan vào nhau, trong nháy mắt đã hoàn thành giao lưu.

- Ừm, ta chính là vì việc này mới ra ngoài, không ngờ Trình sư đệ và Lục sư muội lại đi ra ngoài trước ta, xem ra là ta đã vẽ vời cho thêm chuyện rồi.

Vương sư huynh nghiêm trang nói.

Nói đến mức chính hắn cũng xém tin là thật.

- Vương sư huynh, Lục sư muội, tình huống trong đó như thế nào?

Trần Di Nhiên lên tiếng hỏi.

- Trần sư tỷ, bên trong. . .

Trình Bân nói tính huống bên trong một lần.

Trần Di Nhiên và Phương Lỗi dùng ánh mắt kinh ngạc liếc nhìn ba người một chút.

- Khụ khụ, Trần sư muội kia, Phương sư đệ, ta cảm thấy các ngươi cũng có thể vào xem.

Vương sư huynh bị nhìn thì có chút ngượng ngùng, vội vàng ho khan hai tiếng nói.

- Đúng vậy, Trần sư tỷ, Phương sư huynh, hai người các ngươi cũng có thể tiến vào thử xem.

Sư muội họ Lục ở bên cạnh cũng nói theo.

- Tốt, vậy nơi này tạm thời sẽ giao cho các ngươi.

Trần Di Nhiên nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý nói.

- Yên tâm đi, Trần sư tỷ, nơi này cứ giao cho chúng ta.

Trình Bân nói.

Hai người Trần Di Nhiên và Phương Lỗi đi về hướng lối vào màu đỏ thẫm, lúc đi ngang qua hai tên đệ tử của Vô Cực tông canh giữ ở lối vào, phát hiện hai người bọn họ thân thể thẳng tắp, mắt nhìn thẳng nhìn nơi xa, giống như không nghe thấy và không nhìn thấy một màn vừa mới xảy ra kia.

- Ta không nhìn thấy, cũng không nghe thấy bất cứ thứ gì cả!

- Ta là một người giữ cửa không có tình cảm!

. . .

- Sư tôn, có không ít người đến, ta thấy người của Vô Cực tông không thủ được bao lâu nữa.

Phương Húc nói.

- Ừm.

Vương Đằng nhẹ gật đầu, nhưng vẻ mặt của hắn lại có chút khó coi.

Nhiều người đến đây như vậy làm gì, không phải chậm trễ hắn bắt rùa trong hũ à.

Giả dụ sau khi hắn giết chết Đường Hùng, linh hồn của hắn lại không tiêu tán sạch sẽ, phụ thân trên thân thể người, sau đó mượn thể trọng sinh làm sao bây giờ?

Đây là chuyện rất có thể xảy ra, lại nói, Trấn Ma Tháp này là bảo vật của Vương Đằng hắn, sao có thể cho nhiều người đi vào như vậy được?

Nếu như chân khí thuộc về hắn bên trong bị những người khác cầm đi một số, vậy hắn còn không phải đau lòng chết à?

Hiện tại, trận pháp trận kỳ đã bố trí không sai biệt lắm, chỉ cần kích hoạt nữa là xong.

Cuối cùng hắn làm ra một quyết định.

- Cầm lấy, hai người các ngươi thay đổi y phục, mặt nạ, chờ lát nữa chúng ta sẽ động thủ.

Vương Đằng lấy ra ba bộ quần áo và mặt nạ màu đen, sau đó lấy hai bộ phân cho hai đồ đệ.

- Sư tôn, chúng ta không đợi à, không là phải chờ đệ tử của Vô Cực tông và Đường Hùng đánh một trận trước lại ra tay sao?

- Không cần chờ, sớm muộn gì cũng phải xuất thủ, quá nhiều người ngược lại dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

- Vâng, sư tôn.

Vốn dĩ hắn đúng là có quyết định đó, nhưng bây giờ Trấn Ma Tháp này lại hấp dẫn đại lượng đệ tử các tông đến đây, làm rối loạn kế hoạch của hắn.

Đệ tử của các môn các phái đều chạy về hướng này, chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho lắm.

Một lát sau, ba người áo đen mang theo mặt nạ ác quỷ xuất hiện.

- Bắt đầu thôi.

Vương Đằng vừa dứt lời, nguyên một đám trận pháp bố trí trong vòng phạm vi trăm dặm bị kích hoạt lên.

Chỉ cái này thôi đã tiêu hao gần 1.5 triệu linh thạch hạ phẩm của Vương Đằng.

- Hai người các ngươi thanh lý những người khác đến chỗ khốn trận kia, ta đi khống chế người của Vô Cực tông.

Vương Đằng nói với hai đồ đệ.

- Vâng, sư tôn.

. . .

- Đại ca, ta đột nhiên có một loại dự cảm xấu, giống như có chuyện lớn gì đó sắp xảy ra.

- Ta cũng thế.

- Ta cũng thế.

- Người nào?

Bỗng nhiên, đại hán cầm đầu trừng lấy một đôi mắt to như chuông đồng nhìn một phương hướng, bốn tráng hán còn lại nghe thấy vậy cũng cùng nhau trừng mắt về phương hướng kia, chỉ thấy diện mạo và dáng người của năm người này đều không khác nhau mấy.

Hai người áo đen mang theo mặt nạ ác quỷ xuất hiện ở cách đó không xa.

- Năm huynh đệ sao? Tính cảnh giác của ngươi không tệ.

Một nam tử áo đen tán thưởng một câu.

- Các ngươi là ai? Muốn làm gì?

Vương Đại Tráng vẫn trừng lấy một đôi mắt to như chuông đồng như cũ, nhìn chằm chằm hai người đột nhiên xuất hiện này.

Hắn nhìn không ra tu vi thực lực của hai người này trước mắt là gì, nhưng giác quan thứ sáu của năm huynh đệ bọn họ từ nhỏ đã rất mạnh, hắn có thể cảm nhận được cảm giác nguy cơ rất mạnh từ trên người hai người này.

- Hiện tại, ta cho hai người các ngươi hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn tới đó an tĩnh chờ đợi, hai là ta đánh các ngươi tàn phế, rồi ném tới đó đợi.

Một người áo đen khác chỉ ngón tay về một phương hướng, lạnh lùng nói với năm người.

- Ngươi dựa vào cái gì, ngươi nói chúng ta đi thì chúng ta. . .

Bóng người lắc lư, chỉ nghe "Phanh" một tiếng, tráng hán vừa mới nói chuyện đã bị đánh bay ra ngoài.

- Tam đệ!

- Tam ca, ngươi không sao chứ?

- . . .

- Khụ khụ, ta. . . Ta không sao.

Vương Tam Tráng phun ra một ngụm máu tươi, xoa ngực từ dưới đất bò dậy.

- Tam ca, ngươi làm ta sợ muốn chết.

- Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.

- Thân thể phòng ngự không tệ, có thể đón đỡ một kích tiện tay của ta.

Nói xong, người áo đen làm bộ xuất thủ lần nữa.

Vương Đại Tráng một mực không buông lỏng cảnh giác thấy thế, vội vàng lớn tiếng hô:

- Hảo hán, đừng động thủ, có gì từ từ nói, chúng ta nguyện ý đi qua.

- Ồ, đã như vậy, vậy các ngươi đi qua đi.

- Tốt, bây giờ chúng ta sẽ đi qua ngay.

Bình Luận (0)
Comment