Vương Đại Tráng chào hỏi một tiếng, mang theo mấy đệ đệ đi về hướng ngón tay người áo đen chỉ.
- Đại ca, chúng ta thật sự phải ngoan ngoãn nghe lời đối phương như vậy sao? Nghĩ tới chúng ta đường đường là Vương Thị Ngũ Kiệt. . .
- Im miệng!
- Đúng vậy, tam ca, ngươi đừng nói nữa, người vừa rồi kia quá mạnh, chúng ta đánh không lại, chúng ta thế này gọi “kẻ thức thời là trang tuấn kiệt”.
- Không sai, vẫn là lão tứ biết nói chuyện, có văn hóa.
Nhìn thấy năm người đi vào trong trận pháp, hai người áo đen lần nữa tìm kiếm về hướng những phương hướng khác.
Một chỗ trong rừng, ba người thi triển thân pháp mau chóng chạy về hướng truyền thừa.
- Nhanh, không lâu nữa chúng ta sẽ đến rồi, tất cả mọi người thêm chút sức.
Đột nhiên, một làn sương mù không có dấu hiệu nào xuất hiện, bao phủ trọn cánh rừng lại.
- Xảy ra chuyện gì vậy, sao đột nhiên lại có sương mù dày như vậy?
Bước chân ba người lập tức dừng lại, bọn họ chỉ có thể nhìn rõ khoảng cách hơn hai thước quanh người, những nơi khác đều là một mảnh sương trắng.
Ba người cũng thử thả tinh thần lực bên ngoài ra, nhưng cũng chỉ có thể cảm thấy sự vật trong ba mét xung quanh, xa hơn thì không cảm giác được gì.
- Đây là trận pháp!
Một người hô.
- Sư đệ, sư muội, hai người các ngươi cẩn thận một chút, cẩn thận bị người khác đánh lén.
Một âm thanh nhắc nhở vang lên.
- Sư huynh, có phải đệ tử của Vô Cực tông bố trí trận pháp, bọn họ muốn độc chiếm truyền thừa bảo địa hay không?
Một giọng nữ vang lên.
- Ừm, hẳn là đệ tử của Vô Cực tông làm, hai người các ngươi tới đây, ba người chúng ta không được tách ra, miễn cho bị đệ tử của Vô Cực tông đánh lén.
- Vâng, sư huynh.
. . .
Một phương hướng khác.
- Ngũ sư huynh, ngươi có nắm chắc phá vỡ trận pháp này không?
Một thiếu nữ lên tiếng hỏi.
- Đúng vậy, Ngũ sư huynh, ngươi có nắm chắc không?
Một thiếu niên khác cũng nói theo.
Còn có một nữ đệ dáng người đầy đặn tử cũng không nói lời nào, nàng chỉ canh giữ ở xung quanh ngũ sư huynh, cảnh giác nhìn xung quanh.
- Cái này, sư muội sư đệ, cho sư huynh ta một chút thời gian.
Ngũ sư huynh trong miệng nói như vậy.
Nhưng nhìn bộ dáng đầu đầy mồ hôi của hắn thì có lẽ là không thể rồi.
Bọn họ vốn đang tiến về hướng truyền thừa, mắt thấy đã sắp đến thì một trận pháp lại đột ngột xuất hiện, vây bốn người bọn họ ở trong đó.
Bọn họ thử mấy loại biện pháp nhưng vẫn không có cách nào ra khỏi được.
Trong mấy người chỉ có hắn biết một chút trận pháp, cho nên ba người khác đều đặt hi vọng rơi lên trên người hắn.
Nếu như là bình thường, được hai mỹ nữ nhìn như thế thì hắn khẳng định sẽ rất cao hứng, nhưng với tình huống bây giờ, hắn thật sự không cao hứng nổi.
. . .
- Các ngươi là ai?
Một hàng ba người cảnh giác nhìn bốn người đối diện.
- Chúng ta là đệ tử của Thiên Âm tông, chư vị là?
Trong bốn người, một người đi lên trước nói.
- Chúng ta là đệ tử của Phong Lôi cốc, các ngươi biết có chuyện gì không?
- Chúng ta hẳn là bị đệ tử của Vô Cực tông dùng trận pháp khốn trụ.
trên mặt của đệ tử Thiên Âm tông nở một nụ cười khổ.
- Đệ tử của Vô Cực tông? Vì sao bọn họ phải làm như vậy?
Đệ tử của Phong Lôi cốc nghi ngờ hỏi.
- Ngươi không biết sao?
Đệ tử của Thiên Âm tông kinh ngạc nhìn ba người Phong Lôi cốc.
- Ta phải biết cái gì, ta và sư đệ chỉ đi ngang qua nơi đây, sau đó thì bị nhốt vào đây.
- . . .
- Đệ tử của Vô Cực tông phát hiện một chỗ truyền thừa bảo địa, bọn họ muốn độc chiếm truyền thừa bảo địa cho nên bố trí trận pháp ở xung quanh, khốn trụ chúng ta.
Đệ tử của Thiên Âm tông êm tai nói.
- Hiện tại chúng ta cần phải liên hợp lại, không thể bị đệ tử của Vô Cực tông quấy phá như vậy.
- Được.
- . . .
. . .
Sau hai mươi phút, hai người Phương Húc và Ngô Hoành chạy về.
- Đã xử lý tốt, xung quanh không còn ai khác.
- Ừm.
Vương Đằng nhẹ gật đầu, nói:
- Cũng dẫn những người này của Vô Cực tông đi.
- Vâng.
Chỉ thấy mười đệ tử của Vô Cực tông té xỉu trên mặt đất, y phục của bọn hắn có chút lộn xộn, túi trữ vật trên người, giới chỉ trên tay, hay là các loại vật phẩm đều sớm đã biến mất không thấy gì nữa.
Tóm lại một câu, đó chính là quá sạch sẽ!
Hai người liếc nhau, hiểu rõ ý tứ trong mắt lẫn nhau.
- Quả nhiên, hai người chúng ta còn quá trẻ, vẫn chưa học được tinh túy chân chính, có nên đợi chút nữa thừa dịp đưa người đi qua, tiến vào trận pháp vơ vét một phen hay không?
Hai người Phương Húc và Ngô Hoành bận bịu làm việc, Vương Đằng ở bên cạnh cũng không có nhàn rỗi.
Hắn đang bố trí trận pháp bên ngoài bốn cửa vào.
Hắn đã từ trong miệng đệ tử Vô Cực tông biết được tình huống bên trong.
Ở bên trong chỉ là ý thức thể tiến vào trong tiến hành khiêu chiến, căn bản không gặp được những người khác.
Chuyện này cũng càng thêm kiên định ý nghĩ không đi vào của Vương Đằng.
Tuy hắn có tự tin đối với thực lực của mình, nhưng khó đảm bảo Đường Hùng kia có thể thông qua thí luyện sớm hơn hắn hay không.
Đến lúc đó, hắn khống chế Trấn Ma Tháp, vừa phát hiện bên trong còn có Vương Đằng - loại tồn tại không phải thường quy, vây hắn ở trong Trấn Ma Tháp, vậy thì xong đời rồi.
Vì để phòng ngừa vạn nhất, hắn vẫn chờ ở bên ngoài thì tốt hơn.
Còn về việc bố trí trận pháp xung quanh cửa vào, đều chỉ là vì phòng ngừa vạn nhất.
Giả dụ Đường Hùng không thể luyện hóa Trấn Ma Tháp, mà lại đi ra từ lối vào, như vậy trận pháp ở cửa vào sẽ phát huy tác dụng, nó có thể ngăn cản Đường Hùng lại lần nữa tiến vào Tháp Thí Luyện.
Đây gọi là chuẩn bị trước để trừ tai họa!