Thân hình Tần Hạo vừa mới xuất hiện, trong lòng của hắn đã dâng lên một tia cảm giác nguy cơ.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, chỉ có khóe mắt liếc qua nhìn thấy một màn màu đen, ngay sau đó, hắn đã không biết gì nữa.
- Bịch!
Lấy đi không gian giới chỉ, soát người, động tác như nước chảy mây bay, cảnh đẹp ý vui, xem ra đã luyện qua rất nhiều lần, đã luyện đến chuyên nghiệp.
- Kéo đi, đưa qua.
Một người áo đen xuất hiện kéo theo thân thể của Tần Hạo đi xa.
- Bên trong chỉ còn lại Đường Hùng à?
- Ừm.
...
- Ầm!
- Sư huynh Tần Hạo, sao lại là hắn?
Mấy tên đệ tử của Vô Cực tông vừa nhìn lại, nhìn thấy chính là đại sư huynh của mình bị ném vào thì nhất thời đều kinh hô vây lại.
Bọn họ không ngờ lại, thậm chí ngay cả sư huynh Tần Hạo cũng không thoát được.
Nhưng suy nghĩ một chút cũng bình thường, gia hỏa xuất thủ kia thật sự là quá kinh khủng, mười mấy người bọn họ chỉ vừa kịp nhìn thấy một hắc ảnh lóe qua đã bất tỉnh nhân sự.
- Đại ca, ngươi xem, ngay cả Tần Hạo của Vô Cực tông cũng bị ném vào.
Vương Tứ Tráng nhỏ giọng nói.
- Ừm, cũng không biết người áo đen kia rốt cuộc là ai, bọn họ muốn làm gì?
- Ngô, ta đang ở đâu vậy?
Tần Hạo mở ra hai mắt có chút mê mang.
- Sư huynh Tần Hạo, ngươi đã tỉnh rồi!
- Sư huynh Tần Hạo!
- Sư đệ Vũ Văn, Trần sư muội, các sao ngươi đều ở đây? Ta vừa bị sao vậy?
Tần Hạo nhìn thoáng qua xung quanh, phát hiện đệ tử của Vô Cực tông đều vây quanh ở xung quanh hắn.
- Tần sư huynh, vừa rồi ngươi bị...
- Nói như vậy, các ngươi đều là bị người áo đen kia bắt vào đây à?
- Ừm.
Mọi người gật đầu.
Tần Hạo theo bản năng muốn cầm vũ khí của mình, hắn cho là vừa rồi hắn khẳng định là sơ suất, nếu không thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị chế phục như vậy.
Không có phản ứng? Phương Thiên Họa Kích không xuất hiện?
Hắn theo bản năng nhìn về hướng ngón tay.
Rỗng tuếch!
- Ta... Huyên thuyên... Abc… Xyz…
Liên tiếp những câu chửi thô tục theo trong miệng Tần Hạo bay ra.
- Sư huynh Tần Hạo, ngươi nhỏ giọng một chút, nếu như dẫn người áo đen kia tới sẽ không tốt.
Một tên đệ tử của Vô Cực tông nhắc nhở.
- Ngươi nói cái gì, ta sẽ sợ người áo đen kia à, nếu không phải hắn thừa dịp ta không phòng bị đánh lén ta thì sao ta có thể...
- Không phải là bị người áo đen ném đi vào sao.
Một đạo âm thanh có chút thô kệch, nhỏ giọng thầm thì nói.
Nhưng vẫn bị Tần Hạo nghe được.
Lúc này, hắn xoay người, trợn mắt giận dữ nhìn phương hướng Vương Thị Ngũ Kiệt nói:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi cũng xứng nói như vậy với ta.
Vương Đại Tráng thấy thế thì lập tức ngăn cản trước người Vương Tam Tráng nói:
- Tần đạo hữu, tiểu đệ của ta không phải cố ý, ta thay hắn xin lỗi ngươi, bây giờ chuyện quan trọng nhất của chúng ta chính là cân nhắc làm sao thoát khỏi nơi này, hiện tại chúng ta không biết mục đích của người áo đen kia là gì, mọi người nên liên hợp lại mới đúng.
Đồng thời, Vương Đại Tráng cũng truyền âm nói với Vương Tam Tráng ở sau lưng:
- Lão tam, ngươi có thể quản cái miệng của ngươi cho tốt hay không, cho dù sự thật như thế thì ngươi cũng không thể nói ra ngay trước mặt người ta được!
- Đại ca, ta biết rồi, ta cũng chỉ nhỏ giọng nói một chút, ai biết hắn sẽ nghe được đâu chứ.
- ...
- Tần sư huynh, bây giờ chúng ta đúng là cần phải liên hợp lại, nghĩ biện pháp rời khỏi đây rồi lại nói.
Vũ Văn Vũ ở bên cạnh cũng mở miệng khuyên Tần Hạo.
- Sư đệ Vũ Văn, thật sự nghiêm trọng như vậy sao?
Vẻ mặt Tần Hạo cũng ngưng trọng lên.
Tuy tu vi của Vũ Văn Vũ thấp hơn hắn, nhưng trên trận pháp nhất đạo thì tuyệt đối bất phàm, cho dù hắn muốn đánh bại Vũ Văn Vũ thì cũng phải hao tốn nhiều sức lực.
- Ừm, ta đã nhìn qua, trận pháp ở đây tuyệt đối bất phàm, chỉ bằng vào những người chúng ta, muốn đi ra ngoài chỉ sợ không dễ dàng.
Vẻ mặt Vũ Văn Vũ nghiêm túc nói.
- Lấy tạo nghệ trận pháp của sư đệ ngươi cũng không có bất kỳ biện pháp nào sao?
- Không được, trận pháp này ta nhìn không thấu.
Vũ Văn Vũ lắc đầu nói.
- Chẳng lẽ không có bất kỳ biện pháp nào sao?
- Trừ phi tập hợp tất cả lực lượng chúng ta cùng nhau tiêu hao trận pháp, nhưng mà ta cảm giác hi vọng không lớn, tư nguyên trên người chúng ta đều ở trong tay của đối phương, muốn dựa vào loại phương pháp này...
Trên mặt Vũ Văn Vũ lộ ra cười khổ, không nói tiếp nữa.
Trong lòng Tần Hạo cảm giác nặng nề:
- Người áo đen kia là thân phận gì, bọn họ muốn làm gì?
- Không biết, nhưng mà ta suy đoán bọn hắn không phải là vì truyền thừa bảo địa này, mà tới là vì Đường Hùng.
Vũ Văn Vũ nói.
- Tần sư huynh, theo người áo đen kia không giết chúng ta, xem ra chí ít đây là một chuyện tốt, không quản mục tiêu của bọn hắn là gì, bây giờ chúng ta đều cần phải liên hợp lại, như vậy tỷ lệ sống sót của chúng ta mới lớn hơn.
Hắn sẽ không ngây thơ cho rằng, bằng vào mấy người bọn họ liên hợp lại sẽ là đối thủ của người áo đen.
Cũng không biết những người áo đen kia đến tột cùng có thân phận gì? Vào đây bằng cách nào?
- Tốt!
...
Lúc này, một đoàn người An Ngôn đang đứng ở bên ngoài trận pháp.
- Thiếu chủ, căn cứ theo tin tức mà những người khác truyền đến, bọn họ đã bị vây ở trong trận pháp này.
- Có biện pháp đi ra không?
- Không có, bọn họ căn bản không đi ra khỏi trận pháp được.
- Có tin tức về Liệt Diễm tông và Vô Cực tông không?
- Đám người Hỏa Liên và Lạc Thiên Dương của Liệt Diễm tông đã bị vây ở trong trận pháp, còn về mấy người Tần Hạo của Vô Cực tông thì vẫn không có tin tức gì.
An Ngôn nhìn lên trận pháp trước mặt, nhíu mày.