Hắn không ngờ được rằng, hao phí thời gian lâu như thế mà hắn lại không nhận được gì.
Qua rất lâu, hắn mới khôi phục lại.
- Lạc sư huynh, ngươi...
- Sư muội Hỏa Liên, ta phải nói với ngươi một tin không tốt, có thể chúng ta thật sự bị nhốt rồi.
Vẻ mặt Lạc sư huynh cực kỳ nghiêm túc nói.
- A! Lạc sư huynh, ngươi vẫn còn có biện pháp khác phá vỡ trận này mà đúng không?
Hỏa Liên lo lắng hỏi.
- Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có một biện pháp có thể thực hiện, đó chính là công kích trận pháp, tiêu hao linh thạch trong trận pháp, chỉ cần tiêu hao sạch linh thạch duy trì trận pháp này thì trận này tất phá.
Lạc sư huynh nói.
- Nhưng phương pháp này cũng có tai hại, đó chính là tốn quá nhiều thời gian, mà còn phải phụ thuộc vào trận pháp này có bao nhiêu linh thạch duy trì, lỡ như đi nhầm hướng cũng là có khả năng sẽ kích hoạt trận pháp công kích khác.
- Tuy vừa rồi ta không tìm được mắt trận của trận pháp này, nhưng căn cứ ta thôi toán, nơi này không phải chỉ một trận pháp.
Âm thanh Lạc sư huynh trầm thấp nói.
Hắn có thể khẳng định, đây tuyệt đối không phải là thủ bút của Vũ Văn Vũ, đây nhất định là thủ bút của lão bất tử trận pháp đại sư nào đó của Vô Cực tông, chế tạo ra trận bàn, rồi giao cho Vũ Văn Vũ sử dụng, chính là đùng để đối phó với Đường Hùng.
- Lạc sư huynh, chúng ta công kích chỗ nào có thể tiêu hao trận pháp này?
- Sư muội, ta cảm thấy chúng ta tốt nhất vẫn là án binh bất động, một khi bắt đầu công kích trận pháp, nếu như kích hoạt trận pháp công kích còn lại, sợ rằng chúng ta sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Lạc sư huynh khuyên nhủ.
- Có thể Đường Hùng ca ca vẫn còn ở bên trong, bây giờ hắn đang gặp phải nguy hiểm.
- ...
Lạc sư huynh vẫn cố gắng nhẫn nại nói:
- Sư muội, ngươi gấp gáp như vậy cũng vô dụng, chưa nói đến việc chúng ta công kích trận pháp tốn bao nhiêu thời gian, có thể sẽ khiến cho trận pháp công kích còn lại bị kích hoạt hay không, nhưng nếu như chúng ta tiêu hao quá lớn dẫn tới đệ tử của Vô Cực tông khác đến thì tình cảnh của chúng ta có thể sẽ không tối.
- Đến lúc đó, nếu như ngươi gặp phải nguy hiểm, khẳng định sư đệ Đường Hùng sẽ nóng nảy, nếu là người của Vô Cực tông dùng ngươi để uy hiếp sư đệ Đường Hùng thì phải làm sao?
- Sư muội Hỏa Liên, chúng ta trước tiên có thể dùng ngọc phù truyền tin để liên hệ với các sư huynh đệ gần đây, chờ nhiều người lại trong ngoài cùng nhau phối hợp công kích trận pháp, đến lúc đó độ khó khăn nhất định giảm mạnh.
Mấy tên đệ tử khác của Liệt Diễm tông nghe xong cũng ào ào gật đầu phụ họa nói.
- Đúng vậy, sư muội Hỏa Liên, Lạc sư huynh nói rất đúng.
- Sư muội Hỏa Liên, ngươi gấp gáp như vậy cũng vô dụng, không bằng nghe Lạc sư huynh đi.
- ...
- Cái kia... Vậy được rồi!
...
- Chúc mừng người thí luyện thông qua thí luyện tầng thứ tư, người thí luyện có thể nghỉ ngơi tại chỗ một giờ lại tiến hành khiêu chiến.
...
- Chúc mừng người thí luyện thông qua thí luyện tầng thứ năm, người thí luyện có thể nghỉ ngơi tại chỗ một giờ lại tiến hành khiêu chiến.
- Chúc mừng người thí luyện thông qua thí luyện tầng thứ sáu, người thí luyện có thể nghỉ ngơi tại chỗ một giờ lại tiến hành khiêu chiến.
...
- Mẹ nó, thí luyện quái quỷ gì thế này...
Tần Hạo hùng hùng hổ hổ nói, hắn vừa ngăn cản công kích của Tử Điện Điêu, vừa chạy về phía sau.
Lúc này, trên người hắn hiện đầy lít nha lít nhít vết thương, trên người cũng có vài chỗ cháy đen, từng sợi tóc còn đang bốc lên khỏi trắng.
Ở phía sau hắn, có tám thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn màu tím theo sát ở phía sau, thỉnh thoảng công kích một chút.
Một nói tia chớp màu trắng kích bắn về hướng cái mông của Tần Hạo.
- Xoẹt!
- Ngao ~
Tần Hạo phát ra một tiếng kêu có chút tiêu hồn, trên người hắn tê tê, thân thể đều đang run rẩy.
- Đáng chết, tưởng rằng ta sợ các ngươi hay sao?
Tần Hạo nổi giận gầm lên một tiếng, Phương Thiên Họa Kích trong tay quét ngang về hướng sau lưng.
Ừm, không đâm trúng cái gì cả.
Ngược lại là trên người hắn lại tăng thêm một vết thương mới.
- A a, thật sự là khinh người quá đáng, tưởng ta dễ khi dễ hay sao?
Tần Hạo khua Phương Thiên Họa Kích trong tay, từng đạo kình khí vô hình đánh về hướng xung quanh.
- Đùng!
- Đùng!
- Đùng!
Cây cối bụi cỏ xung quanh ào ào bị tạc nứt, mặt đất cũng bị nổ ra một loạt cái hố.
Hơn hai mươi phút sau, Tần Hạo tinh bì lực tẫn bị một thân ảnh màu tím lướt qua chỗ cổ, thân ảnh của hắn hóa thành một vệt ánh sáng, biến mất khỏi tầng thứ tư.
- Đáng chết!
Tay của Tần Hạo lục lọi ở trên người một chút, phát hiện không bất kỳ tổn thương gì thì mới thở dài một hơi.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn thật sự tưởng rằng hắn phải chết rồi.
- Nơi này là?
Lúc này, hắn mới có thời gian rảnh quan sát xung quanh.
Lúc này, hắn đang ở một lồng ánh sáng trong suốt, bên ngoài lồng ánh sáng là một mảnh đen như mực, không nhìn thấy cái gì cả.
Mà ở trước mặt của hắn, giữa không trung có lơ lửng ba đồ vật, theo thứ tự là một bình ngọc nhỏ, một viên ngọc giản, và một khối sắt màu đen.
Hắn đưa tay cầm ba món đồ vật đó tới, tinh thần lực dò xét vào trong ngọc giản.
Rất nhanh, trên mặt của hắn đã nở một nụ cười:
- Không sai, lại là một môn công pháp luyện thể Địa giai.
Hắn lại mở bình ngọc nhỏ ra, từ đó đổ ra một viên đan dược trắng như tuyết, nhất thời, một mùi thơm tràn ngập ở chóp mũi.
- Tăng Thần Đan!
Trong mắt của hắn lộ ra một tia kích động, tuy viên đan dược này kém hơn những đan dược như Phá Kính Đan, nhưng ở bên ngoài cũng tuyệt đối cũng là đan dược trân quý.
Bỏ số đan dược còn lại vào bình ngọc nhỏ, đậy nắp bình.
Sau cùng, ánh mắt của hắn rơi vào phía trên miếng sắt màu đen kia.
Mặc dù nó chỉ lớn chừng quả đấm, nhưng trọng lượng lại không nhẹ.
Tần Hạo nhìn một lúc lâu cũng không thể nhận ra khối sắt màu đen này là gì.
- Cứ thu lại trước, chờ sau khi rời khỏi đây cho sư tôn nhìn xem.
Hắn thu ba món đồ đó vào trong không gian giới chỉ, sau đó lập tức đi về hướng lồng ánh sáng.
- Đi ra ngoài trước lại nói, để bọn hắn cũng tiến vào thử một chút.
...