Mà lúc này, bảy con Hoàng Kim Thánh Viên còn lại thấy thế cũng phát ra tiếng gầm giận dữ, ánh sáng màu vàng trên người đại thịnh, vội xông về hướng Đường Hùng.
- Kiếm Đoạt Thiên Địa!
Một đạo kiếm khí dài khoảng trăm thước ầm vang rơi về hướng Hoàng Kim Thánh Viên vội xông đến.
- Ầm ầm!
- Rống. . .
Đại địa rung động, hỏa diễm ngút trời, cả sơn cốc đều bị chiếu rọi thành màu đỏ thắm.
Vẻ mặt Đường Hùng cũng trắng bệch.
Chiều vừa rồi hắn đã dùng kiếm ý gia trì, tuy uy lực khủng bố tuyệt luân, nhưng hắn tiêu hao cũng rất lớn.
Bây giờ hắn căn bản không thể tiếp tục sử dụng nó nữa.
Mười mấy hơi thở sau này, sơn cốc mới dần dần bình tĩnh trở lại.
- Rống!
Một tiếng rống có chút thống khổ từ trong một hố lớn truyền ra.
Ngay sau đó, một bóng người màu vàng kim từ trong hố lớn nhảy ra.
Lúc này, bộ lông màu vàng óng của Hoàng Kim Thánh Viên đã biến thành một mảnh cháy đen, có chỗ còn bị đốt trụi, trên người cũng có một chút vết thương.
Nhưng mà trong ánh mắt của Hoàng Kim Thánh Viên đều là vẻ bạo lệ.
- Rống!
Hoàng Kim Thánh Viên mở ra miệng rộng, một đạo quang ba màu vàng kim bắn về hướng Đường Hùng.
- Phốc!
Một ngụm máu tươi phun ra, vẻ mặt Đường Hùng trở nên càng thêm tái nhợt, cơ thể đều có chút lung lay sắp đổ.
Đúng lúc này, một bóng người màu vàng kim đánh về hướng hắn.
- Giết!
- Đùng. . .
Mấy phút đồng hồ sau, Đường Hùng người đầy máu tươi nằm ngã trên mặt đất.
Một đạo bạch quang chui vào trong cơ thể, vết thương trên thân thể của hắn bắt đầu nhanh chóng khôi phục.
- Chúc mừng người thí luyện thông qua thí luyện tầng thứ tám, người thí luyện có thể nghỉ ngơi tại chỗ một giờ lại tiến hành khiêu chiến.
- Còn có tầng cuối cùng!
Đường Hùng nhìn thoáng qua cánh cửa màu trắng, sau cùng nhắm mắt lại bắt đầu điều tức.
. . .
Một nơi có 12 cái cột trấn áp.
Hắc vụ quay cuồng một hồi, cuối cùng ngưng tụ thành một hình người, hai đạo ánh mắt đỏ như máu nhìn về phía một phương hướng, trong miệng phát ra tiếng cười khằng khặc quái dị:
- Kiệt kiệt kiệt, nhanh, nhanh, rất nhanh ta sẽ có thể đi ra. . .
. . .
- Lạc sư huynh, hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?
- Dùng ngọc phù truyền tin thông báo bọn họ, bảo bọn hắn đợi chút nữa cùng nhau công kích vị trí này, chúng ta đồng loạt ra tay, nhìn xem có thể một lần hành động phá trận này hay không.
Lạc Thiên Dương nói.
- Được rồi, Lạc sư huynh.
- Mọi người chuẩn bị tốt, động thủ!
- Liệt Dương Phần Thiên!
- Liệt Diễm Chưởng!
- Bôn Lôi Quyền!
- . . .
- Ầm ầm!
Sau một loạt công kích thanh thế to lớn, Lạc Thiên Dương nhìn trận pháp gần như không có chút xíu thay đổi nào, vẻ mặt khó coi.
Mười mấy đệ tử Liệt Diễm tông bọn họ trong ngoài hợp lực công kích, nhưng cũng chỉ nhấc lên một chút gợn sóng.
- Lạc sư huynh, chúng ta còn muốn tiếp tục công kích sao?
- Tiếp tục công kích!
Lạc Thiên Dương trầm giọng nói.
Hắn không tin, Liệt Diễm tông bọn họ nhiều người như vậy đồng loạt ra tay còn không thể phá trận này.
- Liệt Dương Chỉ!
- Liệt Diễm Cuồng Đao!
- . . .
- Oanh. . .
. . .
- Số 1, thế nào?
Phương Húc nhìn thấy sư tôn quay đầu nhìn một phương hướng, không khỏi lên tiếng hỏi.
- Không có gì, chỉ là có người đang nỗ lực công kích trận pháp.
Vương Đằng trả lời.
- Có cần ta và số 3 đi thu thập bọn họ hay không?
Trong mắt Phương Húc lộ ra ánh mắt vui mừng, ngữ khí đều có chút kích động.
Bọn họ chính là chính mắt nhìn thấy, sư tôn vơ vét ra đại lượng tư nguyên từ trên người của đệ tử Vô Cực tông.
Tuy hắn và sư đệ hai người căn bản cũng không thiếu tư nguyên tu luyện, nhưng nếu như có thể nhẹ nhàng vơ vét một nhóm tư nguyên thì hắn vẫn là rất tình nguyện đi làm.
Được không tư nguyên, không cần thì phí.
Vương Đằng nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu nói:
- Không cần để ý tới bọn họ, bọn họ trong thời gian ngắn cũng không phá nổi trận pháp, ngược lại là Đường Hùng có thể đi ra ngoài bất cứ lúc nào.
Nghe được sư tôn câu nói này, Phương Húc và Ngô Hoành cũng thu hồi tâm tư trong lòng.
- Vâng, số 1.
- Ừm.
Vương Đằng thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm lối vào Trấn Ma Tháp.
Hắn ngược lại là rất có lòng tin đối với trận pháp mình bố trí, hắn không cho rằng bằng vào lực lượng của những người kia có thể phá vỡ trận pháp, trừ phi trong trận pháp không có linh thạch duy trì.
Nhưng chuyện này gần như là chuyện không thể nào.
Bọn họ cũng không phải khí vận chi tử, làm sao có thể bằng vào tu vi Ngưng Nguyên cảnh đến Chân Nguyên cảnh mà có thể phá vỡ trận pháp.
Phải biết hắn bày ra những trận pháp này, cho dù một vị cường giả Thiên Võ cảnh muốn mạnh mẽ phá vỡ cũng cần hao tổn tốn nhiều sức lực.
Huống chi tu vi của bọn tiểu gia hỏa này còn không đạt tới Chân Võ cảnh.
. . .
Bóng người Đường Hùng xuyên qua cánh cửa màu trắng, xuất hiện ở gần một cái hồ nhỏ, bên cạnh hồ nhỏ còn có một ngôi nhà gỗ nhỏ.
Hắn nhíu mày, ở đây hắn cũng không nghe thấy âm thanh lạnh lùng kia.
Hắn nhìn xung quanh một chút, phát hiện xung quanh rất là hoang vu, chỉ có cái hồ nhỏ và ngôi nhà gỗ nhỏ trước mắt.
Hắn đi đến bên hồ nhỏ, nhìn nước trong hồ một chút.
Hồ nhỏ rất là thanh tịnh, nước cũng chỉ là nước bình thường, cũng không có cái gì dị thường, nước trong hồ cũng không có sinh mệnh khác.
- Chẳng lẽ thí luyện tầng thứ chín ở trong nhà gỗ?
Ánh mắt của Đường Hùng nhìn về phía nhà gỗ nhỏ ở gần đó.
Đường Hùng đưa tay cẩn thận đẩy cửa phòng ra, nhìn thoáng vào trong phòng.
Trong phòng rất đơn sơ, chỉ có một tủ sách, một đan lô, đằng sau đan lô có một bồ đoàn, bên trên bồ đoàn có một bộ bạch cốt đang khoanh chân ngồi.
Đường Hùng đi vào phòng, trực tiếp đi về hướng bàn đọc sách.
Nhìn một viên ngọc giản, một tấm lệnh bài, một giới chỉ trên bàn đọc sách, hắn chần chờ.