Còn nhớ đến lần kia, hắn bị chó săn của Ngô Hoành đánh rớt xuống vách núi, phát hiện một động phủ của cường giả.
Hắn vốn cho rằng là truyền thừa của tiền bối, nào biết được sau cùng lại là một cái bẫy, làm hắn kém chút bị đoạt xá.
Nếu không phải sau cùng hắn dựa vào món bảo vật trong đầu thủ hộ thì chỉ sợ hắn đã chết rồi.
Đường Hùng nhìn mấy đồ vật trên bàn một chút, lại nhìn hài cốt bên trên bồ đoàn một chút, cuối cùng hắn cắn răng một cái, vẫn đưa tay bắt tới ba món đồ vật kia.
Để hắn nhìn ba đồ vật mà không làm gì là chuyện không thể nào.
Nói không chừng đây chính là truyền thừa cuối cùng!
Ngay khi tay của hắn chạm đến lệnh bài màu đen thì một tin tức nổ vang trong đầu hắn.
- Bản tọa là Đan Dương Tử, thuở nhỏ thiên phú tuyệt luân, 10 tuổi được sư tôn mang về Đan Thần tông, 16 tuổi đột phá Chân Võ cảnh, 25 tuổi đột phá Thiên Võ cảnh. . . Lúc hai trăm năm mươi sáu tuổi thành công bước vào Đế cảnh, trở thành một trong tám đại trưởng lão của Đan Thần tông. . .
- Truy sát đại địch ở đây, mặc dù thành công trấn áp hắn, nhưng bản tọa cũng bị thương rất nặng, thời gian không còn nhiều. . .
- Tháp này là bản tọa đoạt được ở trong một di tích, bên trong có chín tầng không gian, đáng tiếc lại chỉ là mảnh vỡ. . . Bản tọa có cảm giác thời gian không còn nhiều, tám tầng phía trước bố trí một số thí luyện nho nhỏ, người thí luyện thông qua tám tầng sẽ có thể kế thừa y bát bản tọa truyền thừa.
- Còn về thí luyện tầng thứ chín. . . Chắc hẳn hắn cũng đã giống như ta, thân tử đạo tiêu. . .
- . . .
- Chỉ cần tu luyện nửa phần phía dưới của 【 Đan Thần Quyết 】, sau đó mang thi thể bản tọa về Đan Thần tông, tự sẽ có người truyền thụ cho ngươi. . .
Tiêu hóa đoạn tin tức này sau này, Đường Hùng cũng hiểu rõ truyền thừa này cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Một nhân vật ngưu bức tên là Đan Dương Tử, truy sát đại địch của hắn, sau cùng lưỡng bại câu thương, Đan Dương Tử cảm giác thời gian của mình không nhiều sau này nên đã lưu lại truyền thừa chờ đợi người hữu duyên.
Còn về cái gọi là thí luyện tầng thứ chín chính là sau này phải mang hài cốt của Đan Dương Tử về Đan Thần tông an táng, như vậy thì hắn mới có thể thu được truyền thừa hoàn chỉnh Đan Thần Quyết.
Đường Hùng nhỏ một giọt máu tươi lên trên ngọc giản, chỉ thấy ngọc giản hóa thành một vệt ánh sáng tràn vào trong đầu của hắn, đại lượng tin tức hiện ra.
Trọn vẹn qua mười mấy phút, Đường Hùng mới tiêu hóa xong những tin tức này.
- Thật sự là quá cường đại!
Đường Hùng thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Truyền thừa trong đầu làm cho hắn hiểu được môn Đan Thần Quyết này đến tột cùng bất phàm cỡ nào, tuy chỉ có nửa phần trên, chỉ có thể tu luyện tới Hoàng cảnh, nhưng trong đó ẩn chứa đại lượng bí thuật, đan phương, thủ pháp luyện đan. . .
Cất kỹ quyển sách trên bàn, sau đó Đường Hùng đi đến trước hài cốt của Đan Dương Tử, cung kính thi lễ một cái, thành khẩn nói:
- Tiền bối Đan Dương Tử, xin ngài yên tâm, ngày sau có cơ hội, ta nhất định sẽ đưa hài cốt của ngài về Đan Thần tông.
Đường Hùng hắn chính là một người tối lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui như thế!
Tuyệt đối không phải vì cái gọi là truyền thừa hoàn chỉnh Đan Thần Quyết.
Hắn không phải người như vậy!
Sau khi thu hài cốt của Đan Dương Tử vào không gian giới chỉ, Đường Hùng nhìn chằm chằm về phía đan lô.
Dựa theo tin tức mà hắn vừa biết được, lò luyện đan trước mắt này là Đan Dương Tử dùng để luyện đan thường ngày, là một cái đan lô Thiên giai thượng phẩm.
Sau khi Đan Dương Tử bị trọng thương đã từng cố gắng luyện chế một loại đan dược để tự cứu bản thân, đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể thành công.
- Đùng!
Đúng lúc này, bên ngoài phòng truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Một đạo hắc vụ từ bên ngoài từ bên ngoài bay vào, âm thanh âm trầm vang lên bên tai Đường Hùng:
- Khặc khặc, lúc trước Đan lão quỷ trấn áp ta, hủy nhục thân của ta, hôm nay sẽ do tiểu gia hỏa ngươi trả lại giúp hắn đi!
- Không tốt!
Lúc này, trong lòng Đường Hùng chấn động.
Tình cảnh này hắn quá quen thuộc, ban đầu ở trong sơn động dưới vách núi lần kia, cũng đã xuất hiện qua một lần tình huống tương tự.
Tuy trong đầu hắn có bảo vật thủ hộ, nhưng kẻ trước mắt này xem ra rất bất phàm, hắn cũng không xác định bảo vật trong đầu có thể bảo vệ hắn chu toàn hay không.
Lúc này, hắn thì phải lập tức chạy trốn, nhưng thân thể của hắn lại căn bản không cử động được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắc vụ bay thẳng vào trong đầu của mình.
Đường Hùng chỉ cảm thấy thần hồn bỗng nhiên run lên, trong đầu vang lên một âm thanh âm trầm:
- Ha ha ha, đã bao nhiêu năm rồi, ta rốt cục đi ra, Đan Dương lão quỷ, chắc ngươi cũng không ngờ ta vẫn còn sống đúng không, đợi ta đoạt xá người này xong thì nhất định sẽ giết sạch môn nhân, hậu bối trong gia tộc của ngươi!
Đường Hùng hét lớn lên:
- Ngươi muốn làm gì, nhanh cút ra ngoài cho ta!
- Ha ha ha, tiểu quỷ, đã ngươi nhận lấy truyền thừa của Đan Dương lão quỷ, như vậy cũng chính là đệ tử của hắn, hôm nay lão phu sẽ khai đao với ngươi trước, đoạt xá nhục thể của ngươi, đợi sau khi rời khỏi đây sẽ giết môn nhân đệ tử, hậu bối của Đan Dương lão quỷ!
. . .
- Hả. . . Đây là cái gì?
Một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên trong đầu Đường Hùng, đoàn hắc ảnh kia đang không ngừng biến ảo, tiêu tán, gào thét.
- Không thể nào. . . A! Cuối cùng là thứ quỷ gì, vì sao trên người của ngươi lại có bảo vật như vậy? Mau thả ta ra ngoài, cầu xin ngươi, tiếp tục như vậy nữa, ta sẽ biến mất. . .
Lúc này, Đường Hùng nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng thở dài một hơi.