Vừa rồi Đường Hùng hắn đều tưởng là sắp xong rồi, dù sao bóng đen này có thể là thần hồn của một vị cường giả Đế cảnh.
Cho dù trải qua nhiều năm như vậy, thực lực suy yếu không biết bao nhiêu lần, nhưng cũng không phải hắn lúc này có thể ngăn cản được.
May mà khối bảo vật trong đầu hắn ra sức.
Đường Hùng giống như một người khán giả, im lặng nhìn tất cả.
- Tiểu quỷ, nhanh để bảo vật này của ngươi dừng tay, thả lão phu ra ngoài!
Đường Hùng nhếch miệng lên một tia cười lạnh:
- Tại sao ta phải thả ngươi ra ngoài, không phải vừa rồi ngươi còn muốn đoạt xá ta sao? Sao bây giờ lại bắt đầu cầu xin tha thứ rồi?
- A. . . Tiểu tử, ngươi nhanh thả lão phu ra ngoài, lão phu có thể truyền thụ cho ngươi công pháp, võ học, các loại bí thuật. . . Chỉ cần ngươi thả lão phu ra ngoài, tất cả đều dễ nói chuyện.
- Ha ha, sao ta biết sau khi thả ngươi rời khỏi đây, ngươi có thể thừa cơ giết ta hay không?
Đường Hùng trào phúng nói.
- Yên tâm, lão phu không phải người như vậy, chỉ cần ngươi chịu thả ta ra ngoài, ta tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện lấy oán báo ân này.
Hắc ảnh thề son sắc.
- Không được!
Đường Hùng một miệng từ chối.
- A. . . Ngươi muốn như thế nào mới có thể thả ta ra, ta có thể phát ra lời thề Thiên Đạo, sau khi ngươi thả ta rời khỏi đây, ta tuyệt đối sẽ không thương tổn ngươi, còn có thể truyền thụ cho ngươi các loại công pháp bí thuật, cho ngươi bảo vật, lão phu tuyệt đối nói được thì làm được.
- Cái này. . . Vẫn chưa được!
Đường Hùng nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu từ chối.
Tuy đề nghị này nhìn như không tệ, nhưng nếu như hắc ảnh này dưới cơn nóng giận, liều mạng đồng quy vu tận với mình thì phải làm sao?
Vậy Đường mỗ hắn còn không lỗ chết à?
- A. . . Ngươi nhanh để bảo vật này dừng tay, tiếp tục như vậy nữa, lão phu sẽ thật sự không còn rồi.
Đường Hùng không hề bị lay động.
- Đến cùng ngươi muốn thế nào mới có thể buông tha cho lão phu!
- Ừm, như vậy đi, ngươi dùng lời thề thần hồn nhận ta làm chủ, ta có thể buông tha ngươi.
Đường Hùng nói.
- Không thể nào! Ngươi mơ tưởng! Cho dù lão phu có chết cũng sẽ không nhận ngươi làm chủ nhân! A. . .
- Vậy ngươi tiếp tục.
- A. . .
Sau ba phút.
Ngay khi Đường Hùng tưởng là hắc ảnh thà chết chứ không chịu khuất phục thì hắc ảnh cuối cùng mở miệng.
- Tiểu. . . Tử, lão phu. . . Phục, ngươi nhanh để bảo vật này dừng tay, tiếp tục như vậy nữa, lão phu sẽ thật xong rồi.
- Nhìn dáng vẻ ngươi có sức lực như thế, vẫn là dùng thần hồn phát thệ, nhận ta làm chủ trước đi.
Đường Hùng nhàn nhạt mở miệng nói.
- . . .
Cuối cùng, hắc ảnh vẫn khuất phục Đường Hùng.
. . .
- Ngũ Đạo Mai, được rồi, ta vẫn là gọi ngươi là lão Ngũ đi, ngươi nói một chút ân oán giữa ngươi và Đan Dương tiền bối đi.
Đường Hùng hỏi.
- Vâng, chủ nhân!
- Nói đến việc này thì phải nói từ công pháp tu luyện của ta, khi đó ta. . . Sau này. . .
Ngũ Đạo Mai nói chuyện này rất êm tai.
Đường Hùng nghe xong cũng coi là hiểu rõ ân oán giữa hai người.
Khi Ngũ Đạo Mai còn bé đã từng thu được một lần đại cơ duyên, từng trong lúc vô tình từng thu được một môn 【 Âm Dương Hỗ Bổ Đại Pháp 】.
Vốn cho là hắn sẽ từ đó đi đến đại đạo, nhưng ai ngờ, sau đó một mực vận khí không tốt.
Đầu tiên là cha mẹ người thân bị giết, hắn bởi vì tướng mạo không tệ nên bị bán vào thanh lâu, dựa vào Âm Dương Hỗ Bổ Đại Pháp, ngược lại là tu luyện ra một số kết quả.
Nhưng cảnh tượng tốt đẹp này mới kéo dài không bao dài thì chỗ thanh lâu hắn đang ở lại đắc tội một công tử ca, sau đó, thanh lâu đổ, hắn cũng vì chuyện này bị liên luỵ, thành một nô bộc nho nhỏ của gia tộc kia.
Bởi vì tu luyện Âm Dương Hỗ Bổ Đại Pháp nên dung mạo của hắn lúc đó càng ngày càng xinh đẹp.
Một lần vô tình, đại tiểu thư của gia tộc kia nhìn thấy hắn, nhất thời tâm động.
Sau đó hai người bắt đầu một đoạn luyến tình âm thầm.
Nhưng cũng không lâu lắm, chuyện giữa hai người bọn họ lại bị hôn phu của vị đại tiểu thư kia phát hiện.
May mà trong khoảng thời gian này tu luyện Âm Dương Hỗ Bổ Đại Pháp, tu vi của hắn tiến bộ cực nhanh, thành công chạy ra ngoài.
Ngay khi hắn suy nghĩ tiếp theo nên sống như thế nào thì lại bị một nữ ma đầu của tông môn Ma Đạo để mắt tới.
Sau đó, hắn thành công bị nữ ma đầu kia bắt đi.
Tu vi của nữ ma đầu kia cao thâm, bộ dáng cũng không tệ, Ngũ Đạo Mai hắn cũng ỡm ờ đi theo.
Có nữ ma đầu này ngày ngày trợ giúp, tu vi của hắn đột nhiên tăng mạnh, hoàn toàn không thua một số đại đệ tử thiên tài của tông môn.
Vốn hắn cho là có thể sống hạnh phúc như vậy, ai biết, có một ngày, nữ ma đầu kia bị người khác đánh chết, mà hắn lại thành công bị một nữ ma đầu khác nhìn trúng.
Sau đó hắn bắt đầu một cuộc sống đoạn lang bạt kỳ hồ.
May mà Âm Dương Hỗ Bổ Đại Pháp kia cũng cực kỳ lợi hại, tu vi của hắn lúc đó đột nhiên tăng mạnh, tuy vận khí của hắn không hề tốt đẹp gì, nhưng hạnh phúc lại không ít.
Trải qua hơn 300 năm chìm chìm nổi nổi, hắn cũng thành công đột phá đến Hoàng cảnh tầng chín, mà vận khí của hắn cũng rốt cục khôi phục bình thường.
Nhờ vào một gương mặt đẹp trai, vận đào hoa của hắn cho tới bây giờ đều không ít, tuy nói có chút chỉ là cảm giác duyên bất định, nhưng cũng có thể tăng lên một chút tu vi.
Đan Dương Tử thiên tư tuyệt luân, bên cạnh hắn đương nhiên không thiếu người theo đuổi, mà hắn có một tiểu sư muội cũng rất có hảo cảm đối với hắn.
Đáng tiếc Đan Dương Tử là một người si mê tu luyện, không làm bạn với tiểu sư muội quá nhiều.
Trong một lần vô tình, tiểu sư muội gặp Ngũ Đạo Mai, tại hắn dỗ ngon dỗ ngọt (Qua nhiều năm như thế, đã trải qua nhiều như vậy, kinh nghiệm đương nhiên phong phú), tăng thêm dung mạo xinh đẹp, cuối cùng luân hãm.