Vốn việc này cũng không có gì, cho dù bị Đan Dương Tử biết thì Đan Dương Tử cũng sẽ không kêu đánh kêu giết, dù sao đây là lựa chọn của tiểu sư muội hắn.
Nhưng không tốt chính là ở chỗ, Ngũ Đạo Mai cũng không phải người chỉ yêu sâu sắc một lòng, hồng nhan tri kỷ của hắn cũng không ít, trong đó không thiếu một số nữ tử có bối cảnh, có thực lực, lại rất hay ghen tị.
Cuối cùng diễn ra một trận ái hận tình cừu, tiểu sư muội của Đan Dương Tử thân tử đạo tiêu.
Sau khi Đan Dương Tử thành công đột phá Đế cảnh xuất quan biết được tin tức này thì nhất thời giận không nhịn nổi.
Sau đó, triển khai truy sát đối với Ngũ Đạo Mai lâu đến trăm năm.
Tuy Ngũ Đạo Mai chỉ là Hoàng cảnh tầng chín, nhưng kỹ xảo chạy trốn cũng không phải là trưng cho đẹp.
Thời gian trăm năm, hắn cũng thành công đột phá đến Đế cảnh, cuối cùng dựa vào nhiều bảo vật có được từ những mối tình trước đó, hắn thành công liều mạng lưỡng bại câu thương với Đan Dương Tử.
Đường Hùng nhìn Ngũ Đạo Mai, nhất thời lại không biết nói gì.
Đường Hùng cũng không biết nhận lấy hắn, đến tột cùng là đúng hay sai.
Người này nhìn như không may, nhưng thật ra lại tuyệt không không may.
Còn về ân oán giữa Đan Dương Tử và Ngũ Đạo Mai cũng không liên quan gì với Đường Hùng hắn.
Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, chỉ cần đầy đủ lợi ích là được!
Tuy Đan Dương Tử lưu cho hắn truyền thừa, nhưng giá trị của Ngũ Đạo Mai này cũng không nhỏ.
. . .
- Chủ nhân, ngài muốn ta tu luyện Âm Dương Hỗ Bổ Đại Pháp này sao?
Ngũ Đạo Mai phát hiện ánh mắt Đường Hùng nhìn hắn có chút kỳ quái, nghĩ lầm là Đường Hùng muốn tu luyện Âm Dương Hỗ Bổ Đại Pháp của hắn.
Dù sao thì Âm Dương Hỗ Bổ Đại Pháp đó đúng là rất lợi hại, không chỉ có tốc độ tu luyện tiến bộ thần tốc, mà còn có thể giúp dung mạo trở nên xinh đẹp hơn, từ đó vận đào hoa không ngừng.
Là một nam nhân, chắc chắn ai cũng ưa thích loại công pháp này!
Lại nhìn Đường Hùng, bộ dáng chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, tuy nói dài đến cũng không kém, nhưng so với thời kỳ đỉnh phong của Ngũ Đạo Mai hắn thì kém xa.
Thời kỳ đỉnh phong, lấy nhan trị của hắn, nếu như không che bớt thì nếu đi trên đường, mười nữ nhân ít nhất có chín người sẽ quay đầu nhìn hắn.
Ngũ Đạo Mai nhìn lại dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này của mình, trong lòng cũng thở dài một hơi.
- Đã nhiều năm như vậy rồi, cũng không biết hồng nhan tri kỷ năm đó còn có bao nhiêu người có thể nhớ đến hắn...
- Không cần.
Đường Hùng lắc đầu nói.
Tuy hắn có một ít hứng thú đối với Âm Dương Hỗ Bổ Đại Pháp của Ngũ Đạo Mai, nhưng sau khi nghe xong trải nghiệm nhân sinh phong phú của Ngũ Đạo Mai thì hắn cảm thấy tốt nhất vẫn không nên thử tu luyện Âm Dương Hỗ Bổ Đại Pháp kia.
Ai biết cuộc sống của Ngũ Đạo Mai như thế có phải do vận khí cá nhân của hắn hay không? Lỡ như đó là do tu luyện Âm Dương Hỗ Bổ Đại Pháp thì sao?
Hắn đã có được truyền thừa của Đan Dương Tử, hắn hoàn toàn không cần phải mạo hiểm tu luyện thử Âm Dương Hỗ Bổ Đại Pháp.
Hắn tin tưởng lấy thiên phú tu luyện của hắn, tu luyện Đan Thần Quyết, sau này hoàn toàn sẽ không thua Đan Dương Tử.
Quan trọng nhất chính là, Đường Hùng hắn không phải người như vậy.
(Dựa theo phát triển bình thường, Đường Hùng một đường hát vang tiến mạnh, bước lên đỉnh phong, sau đó bị người đâm sau lưng, trọng tu lại từ đầu... )
(Chú thích: Đây chính là lý do vì sao có vài vị cường giả lại phải trọng tu lại từ đầu, chính là bởi vì mị lực của thủ hạ hoặc là huynh đệ quá lớn【 đơn thuần tưởng tượng 】)
- Lão Ngũ, ngươi biết di tích này đã xảy ra chuyện gì không?
Đường Hùng hỏi.
- Chuyện này ta cũng không biết, sau khi Đan Dương Tử trấn áp ta thì mới tiến vào nơi này.
Ngũ Đạo Mai nói.
- Đúng rồi, chủ nhân, ta còn khống chế một con Yêu thú ở bên ngoài, thực lực chắc tương đương với Thiên Võ cảnh.
Ngũ Đạo Mai thừa cơ nói.
Hắn hiểu được, chỉ có biểu hiện ra đầy đủ giá trị thì hắn có thể sống sót được.
Một người hoặc là đồ vật không có chút tác dụng thì có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
- Trong di tích này sao? Ngươi làm thế nào vậy? Vì sao không cho con Yêu thú đó đến trợ giúp ngươi chạy khỏi nơi này?
Ánh mắt Đường Hùng dần dần hiện ra vẻ sắc bén.
- Chủ nhân, ba trăm năm trước, ta vì có thể chạy trốn đã từng trả giá to lớn, phân ra một nửa thần hồn, tuy một nữa thần hồn đó thành công chạy ra ngoài, nhưng ta cũng hao tổn cực lớn, chạy đi chỉ có một bộ phận cực ít, cuối cùng rơi vào đường cùng, phụ thân đến trên người một con Yêu thú.
Ngũ Đạo Mai vội vàng giải thích nói.
- Ta đã từng cố gắng để con Yêu thú đó đến giải cứu ta, đáng tiếc Yêu thú kia căn bản không thể tiến vào nơi này, hơn một trăm năm trước, hình như Yêu thú đã phát hiện linh hồn của ta, nên ta chỉ có thể ngẫu nhiên thông qua nó cảm giác tình huống bên ngoài một chút, mà không thể khống chế nó.
Nói đến đây, ngữ khí của Ngũ Đạo Mai có chút lúng túng.
- Có điều, xin chủ nhân yên tâm, chỉ cần ta đi ra ngoài thì sẽ có biện pháp để nó ngoan ngoãn nghe lời.
Đường Hùng nhìn con hàng này, luôn cảm thấy dáng vẻ này có chút không đáng tin cậy.
- Ta đi thu đan lô lại , chờ sau đó thì ra ngoài.
Đường Hùng nói.
- Vâng, chủ nhân.
Âm thanh của Ngũ Đạo Mai lộ ra rất là kích động.
...
- Còn không có tin tức về đám người Tần Hạo của Vô Cực tông sao?
An Ngôn nhìn trận pháp trước mắt hỏi.
- Không có, vẫn luôn không có tin tức của bọn hắn.
- Mấy người Lạc Thiên Dương của Liệt Diễm tông đâu?
- Bọn họ còn đang công kích trận pháp, nhưng mà giống như không có hiệu quả quá lớn.