Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 183 - Chương 183. Kịch Chiến (Phần 1)

Chương 183. Kịch Chiến (Phần 1) Chương 183. Kịch Chiến (Phần 1)

An Ngôn nghe xong thì trầm tư một lát sau, nói:

- Nếu như thế thì chúng ta đi thôi, đi tìm cơ duyên của hắn.

- Thiếu chủ, chúng ta không tiếp tục chờ đợi nữa sao?

- Không cần, mặc kệ nơi này xảy ra biến cố gì thì cũng không liên quan gì với chúng ta không nhất định phải lãng phí thời gian ở đây, chúng ta đi!

An Ngôn liếc nhìn phương hướng nơi truyền thừa một chút.

- Vâng, thiếu chủ!

Một đoàn người nhanh chóng chạy về nơi xa.

...

- Lạc sư huynh, không được, công kích của chúng ta chẳng có tác dụng gì cả.

Một tên đệ tử của Liệt Diễm tông thở hồng hộc nói.

- Đáng chết!

Lạc Thiên Dương thấp giọng mắng một tiếng, theo đó ánh mắt của hắn nhìn về hướng Hỏa Liên cũng có chút không hữu hảo.

Nếu không phải do cô ta thì sao hắn lại bị nhốt ở nơi như thế này.

- Mọi người nghỉ ngơi một lát, chờ sau đó tiếp tục công kích, ta cũng không tin không phá nổi trận này.

...

Đường Hùng vừa mới xuất hiện, trong lòng đã dâng lên một cảm giác nguy cơ to lớn.

Cùng lúc đó, trong đầu hắn cũng vang lên âm thanh của Ngũ Đạo Mai:

- Chủ nhân, cẩn thận!

Một đạo hắc quang tràn ngập tại quanh người Đường Hùng.

- Ầm!

Một đạo quyền ảnh màu vàng kim rơi vào trên lưng Đường Hùng, lực lượng khổng lồ trực tiếp đánh bay Đường Hùng, làm hắn hung hăng ngã xuống ở trên mặt đất phía xa.

Đường Hùng xoay người một cái, từ mặt đất đứng lên, khóe miệng còn mang theo một tia máu tươi.

- Chủ nhân, ngươi không sao chứ?

Âm thanh của Ngũ Đạo Mai có chút hư nhược nói.

Tuy hắn hận Đường Hùng không thể lập tức đi chết, nhưng bây giờ tính mạng của hắn đang bị Đường Hùng nắm trong tay, một khi Đường Hùng xảy ra chuyện thì hắn cũng không tốt gì.

Cho nên trong thời khắc nguy cấp vừa rồi, hắn đã thông qua lực lượng thần hồn vốn đã hao tổn nghiêm trọng của mình, xuất thủ tương trọ, bây giờ đã càng thêm suy yếu.

- Ta không sao, vừa rồi cảm ơn ngươi, lão Ngũ.

Vừa rồi, nếu không nhớ có Ngũ Đạo Mai xuất thủ thì dù hắn không bị đánh lén bỏ mình thì cũng có khả năng sẽ bị trọng thương, mà sẽ không giống như bây giờ, chỉ bị một chút vết thương nhẹ.

- Chủ nhân cẩn thận, xung quanh tất cả có ba người áo đen, mà nơi này lại bị bố trí trận pháp, chúng ta muốn đi ra ngoài chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Ngũ Đạo Mai nói.

- Ba người áo đen?

Đường Hùng cau mày, ánh mắt của hắn nhìn xung quanh.

Chỉ thấy ba người áo đen đeo mặt nạ ác quỷ đang đứng cách đó không xa đánh giá hắn.

- Không phải mấy người Tần Hạo của Vô Cực tông, ba người này là ai? Những người kia của Vô Cực tông đâu?

Hắn vốn cho rằng sẽ là đệ tử Vô Cực tông, hoặc là con cháu An gia đánh lén hắn, chỉ là hắn không ngờ lại không nhìn thấy đội ngũ của hai phe này, ngược lại xuất hiện ba người áo đen.

Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến sát ý sôi trào trong lòng của hắn, ánh mắt của hắn lạnh lẽo nhìn ba người áo đen nói:

- Nói... Các ngươi muốn chết như thế nào?

Âm thanh của hắn rất bình tĩnh, không kích động, cũng không cuồng loạn, nhưng chính là âm thanh cực kỳ bình tĩnh này lại khiến người ta cảm thấy hơi lạnh thấu xương, làm cho người ta không rét mà run!

- Đợi chút nữa hai người các ngươi đồng loạt ra tay, tuyệt đối không nên chủ quan, trên người hắn có chút không đúng.

Vẻ mặt Vương Đằng ngưng trọng truyền âm nói.

Khi Ngô Hoành xuất thủ đánh lén, hắn đã nhìn thấy trên người Đường Hùng toát ra một đạo hắc quang, hắn cảm thấy lực lượng đó có chút không đúng, đó giống như không phải là lực lượng bản thân Đường Hùng.

Nhưng Động Sát Chi Nhãn của hắn nhưng lại không nhìn ra gì cả.

...

- Liệt Dương Chiến Thể! Liệt Dương Phần Thiên!

Đường Hùng nổi giận gầm lên một tiếng, một vòng mặt trời hiện lên, theo trong lòng của hắn hơi động, nghiền ép về hướng Ngô Hoành, những nơi đi qua, ánh lửa ngập trời.

Ngô Hoành phải chân hơi bước lên trước, trên người hắn tuôn ra ánh sáng màu vàng óng, bao trùm ở toàn bộ cơ thể, sau đó đập thẳng về hướng mặt trời.

Tay phải hắn thành quyền, ánh sáng màu vàng óng tràn ngập, giống như mặc một quyền sáo màu vàng kim, trực tiếp đánh tới.

- Đùng!

Gần như trong nháy mắt, mặt trời đã bị nghiền nát vợ vụn, hóa thành biển lửa ngập trời, cháy hừng hực!

Mà Ngô Hoành giống như Giao Long xuất hải, trực tiếp xuyên qua biển lửa, giết về hướng Đường Hùng.

Đồng tử Đường Hùng co rụt lại:

- Chỉ sợ lực phòng ngự nhục thân của người này không thấp hơn Thánh Viên nhất tộc.

Nhưng mà Đường Hùng cũng không hề sợ hãi, trực tiếp đánh ra một quyền, nắm đấm đỏ bừng như bàn ủi, va chạm với nắm đấm màu vàng óng của Ngô Hoành.

- Ầm!

Khí lãng vô hình lan rộng ra xung quanh, không khí phát ra tiếng nổ vang "Xuy xuy".

Bốn mắt nhìn nhau, chiến ý dạt dào!

- Phá cho ta!

Ngô Hoành hét lớn một tiếng, trong cơ thể như có tiếng Rồng ngâm vang lên, một luồng lực lượng khổng lồ từ trong cơ thể tuôn ra.

Đồng tử Đường Hùng co rụt lại, chỉ cảm thấy một luồng lực lượng khổng lồ khó có thể chống cự từ trên nắm tay người áo đen đối diện truyền đến.

- Ầm!

Một tiếng vang trầm, Đường Hùng té bay ra ngoài, chật vật té lăn trên mặt đất, khí tức trên người hắn cũng suy yếu một chút.

- Lực lượng thật mạnh, lực lượng so này còn mạnh hơn cả Viên nhất tộc kia!

Trong lòng Đường Hùng rất chấn kinh.

- Chết đi cho ta!

Ánh mắt Ngô Hoành phát lạnh, hai chân dùng lực đạp một cái, thân hình giống như đạn pháo phóng về hướng Đường Hùng đang ngã trên mặt đất, lần nữa xung phong liều chết tới.

Thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi!

- Muốn chết!

Đường Hùng nổi giận gầm lên một tiếng, một luồng kiếm ý kinh khủng từ trên người hắn phun ra ngoài, lan rộng ra xung quanh.

- Kiếm ý sao?

Trong miệng Vương Đằng nỉ non một tiếng, nhưng hắn lại không thèm để ở trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment