Tuy theo lý mà nói thì chỉ có đạt đến Chân Võ cảnh mới có thể lĩnh ngộ những ý cảnh như kiếm ý, đao ý, nhưng một số nhân vật thiên tài thì sẽ có có thể sớm lĩnh ngộ.
Giống hai người đồ đệ này của hắn và Đường Hùng trước mắt chính là loại nhân vật thiên tài này.
- Kiếm Diệu Cửu Châu!
Từng đạo kiếm khí màu đỏ rực ngưng tụ ra, theo suy nghĩ của Đường Hùng khẽ động, kiếm khí giống như một phong bạo đánh về hướng Ngô Hoành.
- Hừ!
Ngô Hoành hừ lạnh một tiếng, trong mắt không có chút vẻ sợ hãi nào, trên người hắn bỗng nhiên dâng lên một luồng khí tức kinh dị làm cho người ta sợ hãi, ánh sáng màu vàng óng trên người hắn càng đậm, ngay cả cơ thể cũng cao lớn một chút.
- Rầm rầm rầm. . .
Vô số đạo kiếm khí màu đỏ thắm đánh vào cơ thể Ngô Hoành, nổ bể ra.
Lấy Ngô Hoành làm trung tâm, xuất hiện một biển lửa.
- Số 1, số 3 sẽ không sao chứ?
Phương Húc giật mình nhìn cảnh này.
- Không sao.
Tiếng nổ tung kéo dài đến mười mấy hơi thở, sau đó một bóng người màu vàng kim từ trong biển lửa xông ra.
- Ngươi chỉ có chút thực lực ấy sao?
Ngô Hoành lạnh lùng nói.
Nhớ ngày đó, hắn ở trước mặt người này căn bản không có sức phản kháng, bị người này hung hăng nhục nhã một phen, hủy đi đan điền, đánh đứt kinh mạch, sau cùng còn bị ép không thể không rời khỏi quận thành Thiên Lĩnh.
Nhưng cũng may mắn như thế, bằng không hắn cũng sẽ không gặp được sư tôn, được sư tôn truyền thụ vô thượng tuyệt học.
Bây giờ càng có thể ung dung đối mặt với cừu nhân ngày xưa.
Đồng tử Đường Hùng híp lại thật chặt, hắn không ngờ người này lại cũng lĩnh ngộ một loại ý cảnh, càng có thể bình yên vô sự ngăn cản công kích của hắn.
- Đến cùng ngươi là ai?
- Chờ ngươi chết thì sẽ biết!
Vừa nói hết câu, thân hình Ngô Hoành đã lần nữa đánh về hướng Đường Hùng.
- Hừ, tưởng là ta sợ ngươi à? Liệt Dương Tam Biến!
Đường Hùng hét lớn một tiếng, trong mắt xuất hiện một ánh lửa, thân thể tăng vọt một vòng, một luồng lực lượng khổng lồ từ trên người hắn tản ra, lập tức làm quần áo nửa người trên nổ tung, toàn thân tản ra nhiệt độ vô cùng nóng rực, không khí quanh người hắn đều ẩn ẩn đang vặn vẹo.
Thân thể của hắn trong nháy mắt biến mất, tốc độ nhanh kinh người, một nắm đấm đỏ bừng như bàn ủi mang theo nhiệt độ cao kinh khủng hung hăng đánh về hướng Ngô Hoành đang vội xông đến.
- Ầm ầm!
Nắm đấm và nắm đấm trong nháy mắt chạm vào nhau, phát ra tiếng vang ầm ầm.
Sau đó, hai người lấy tốc độ mà mắt thường khó có thể bắt kịp chém giết cùng nhau.
- Phanh phanh phanh. . .
- Rầm rầm rầm. . .
Tiếng nổ tung liên tục vang lên, hai người thật giống như hai con dã thú hung mãnh đang chém giết nhau, lực lượng phát ra tới cực hạn, mỗi một quyền một chưởng đều đánh mạnh vào nhau.
- Ai da, nhục thân của số 3 và Đường Hùng đều thật cường đại!
Phương Húc cực kỳ hâm mộ nói.
Hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy sư đệ ra tay toàn lực như vậy, nhưng mà uy lực đúng là rất kinh người.
Hắn cũng muốn có thân thể như vậy, không chỉ có lực chiến đấu nhất lưu, mà lại lực chiến đấu phương diện kia cũng là nhất lưu!
- Số 1, ngươi nói xem có phải Liệt Dương Tam Biến của Đường Hùng này có chút biến thái hay không, trên người hắn phát ra nhiệt độ cao như vậy, hắn có thể bị nướng chín hay không?
- . . .
Vương Đằng nhìn thoáng qua đại đệ tử này của mình, không trực tiếp trả lời vấn đề này của hắn, mà chỉ nói:
- Nhìn cho thật kỹ, đừng để ý những thứ đồ ngổn ngang này, thời khắc chuẩn bị xuất thủ.
- Được rồi, số 1!
. . .
- Ầm!
Thân thể hai người hung hăng bay ra ngoài, nện ở phía xa.
Ngô Hoành phun ra một ngụm máu tươi tại chỗ, áo bào màu đen sớm đã rách tả tơi, lộ ra làn da màu vàng óng bên trong, chỗ ngực xuy xuy rung động, đó là bị nhiệt độ cao khủng bố của Đường Hùng tổn thương.
Đây là một lần bị thương tổn lớn nhất từ khi hắn tu luyện Cửu Chuyển Bất Diệt Kim Thân Quyết đến nay.
Mà cách đó không xa, Đường Hùng cũng không tốt hơn chút nào.
- Chủ nhân, thực lực của người này không thể khinh thường, chủ nhân muốn chiến thắng người này, sợ rằng cũng phải hao phí thời gian không ngắn, mà xung quanh còn có hai người áo đen nữa, theo như thuộc hạ thấy, vẫn là nghĩ biện pháp thoát thân thì tốt hơn.
Đúng vào lúc này, trong đầu Đường Hùng truyền đến âm thanh của Ngũ Đạo Mai.
Vừa rồi hắn cũng mắt thấy hai người chiến đấu, hai người này đều là nhân vật thiên kiêu hiếm có, không kém hơn một số đại đệ tử hạch tâm của tông môn, cũng chính là tu vi còn kém một chút.
Vừa rồi hắn nói lời này cũng là thật tâm thật ý, trong lòng có của hắn một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
Hắn luôn cảm thấy trong hai người áo đang ở bên cạnh xem trò vui kia, có một người áo đen ánh mắt có chút không đúng, đạo ánh mắt đó mang cho hắn một loại cảm giác nguy cơ.
Tuy hắn chỉ cảm nhận được tu vi của người kia là Huyền Nguyên cảnh, nhưng loại chuyện này vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, nói không chừng trên người người đó lại có bảo vật gì đó có uy lực kinh người.
Dù sao, hắn đã thất thủ xui xẻo một lần, cũng không muốn đen đủi đến đâu lần thứ hai, nhét mệnh vào nơi này.
Đường Hùng nhìn Ngô Hoành cách đó không xa một chút, lại liếc mắt nhìn hai người áo đen còn lại, cuối cùng gật đầu nói: :
- Tốt, chúng ta nên làm như thế nào, không phải ngươi nói trong này có bố trí trận pháp, muốn đi ra ngoài sẽ không dễ dàng sao?
- Chủ nhân yên tâm, ta đã cảm nhận được sợi thần hồn kia của ta, Yêu thú mà ta phụ thân đang chạy về hướng nơi này, chỉ cần chủ nhân kiên trì một đoạn thời gian nữa, chờ nó tới thì chúng ta sẽ có thể nhẹ nhàng thoát thân, thậm chí giết ba người này cũng không là vấn đề.
- Tốt!
. . .