- Phanh phanh phanh!
Hai bóng người lần nữa hung mãnh va chạm nhau cùng nhau, quyền quyền đến thịt triển khai chém giết.
Nhìn hai người lần nữa quấn quýt lấy nhau, bất phân cao thấp, Vương Đằng nhíu mày, nói với Phương Húc ở bên cạnh:
- Ngươi cũng đi lên hỗ trợ, không nên chừa lực.
- Vâng!
Một cây trường thương màu trắng xuất hiện ở trong tay Phương Húc, ngay sau đó trên người hắn dâng lên một luồng thương ý vô cùng sắc bén.
Phương Húc thân như du long, xung phong liều chết về hướng Đường Hùng.
Trường thương tách ra một ngân quang, hàn mang lộ ra, những nơi nó đi qua không khí đều như bị xé rách.
Một đạo hàn quang mang theo khí thế vô cùng sắc bén hung hăng đâm về hướng đỏ thân ảnh màu đỏ.
Đường Hùng dùng một quyền đánh Ngô Hoành lui lại, sau đó xoay người, trường thương đỏ bừng như bàn ủi đánh về phía trước.
- Keng!
Tay của Đường Hùng cầm chặt lấy mũi thương.
- Hừ, Điểm Thương!
Phương Húc hét lớn một tiếng, mũi thương lần nữa bắn ra hào quang, hàn quang càng tăng lên.
Trường thương thế như chẻ tre đâm về hướng tay của Đường Hùng.
“Xùy” một tiếng!
Bàn tay của hắn bị xuyên thủng, máu tươi chảy ròng.
- A, ngươi muốn chết!
Đường Hùng nổi giận gầm lên một tiếng, một luồng đại lực to lớn tuôn ra, đẩy lui trường thương, lực đạo từ thân thương lan truyền đến, chấn động đến bàn tay Phương Húc run lên.
Đúng lúc này, một bóng người màu vàng kim vọt tới giống như đạn pháo, một nắm đấm màu vàng óng hung hăng nện về hướng Đường Hùng.
- Ầm!
- Phốc phốc!
Đường Hùng bị một quyền này đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.
- Đáng chết!
Nhìn thấy hai người lại lần nữa đánh giết tới, sau lưng Đường Hùng xuất hiện một đôi cánh, nhẹ nhàng vỗ một cái, cả người hắn đã bay lên giữa không trung.
- Lần này xem hai người các ngươi còn công kích đến ta thế nào được.
Đường Hùng nhìn xuống hai người trên mặt đất, lạnh giọng nói.
Đồng thời, xung quanh người hắn nổi lên sáu vòng mặt trời, theo tâm niệm hắn nhất động, đánh về hướng hai người trên mặt đất.
- Ha ha, chỉ có ngươi biết bay sao?
Sau lưng hai người Phương Húc và Ngô Hoành cũng đều xuất hiện một đôi cánh chim màu đỏ thắm, nhẹ nhàng khẽ động, hai người tuỳ tiện tránh qua, tránh né phạm vi công kích của mặt trời.
Nhìn thấy hai người bay lên trời, trong lòng Đường Hùng cũng trầm xuống.
Không phải Đường Hùng hắn không đủ mạnh, mà chính là hai người trước mắt này không một ai kém hắn.
Nếu như là mấy người Tần Hạo của Vô Cực tông thì hắn có tự tin một mình có thể nhẹ nhõm chém giết tất cả bọn hắn.
Nhưng hai người trước mắt này tuyệt đối là thiên tài tuyệt thế không thua hắn, mỗi một người đều có thể nhẹ nhàng chiến đấu vượt cấp, mỗi một người đều có tu vi không thấp hơn hắn.
Hắn cảm giác nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì hắn thật có khả năng sẽ bị hai người này chém giết tại chỗ.
Tuy hắn còn có át chủ bài chưa dùng, nhưng hắn tin tưởng, hai người trước mắt này cũng nhất định còn có át chủ bài chưa dùng.
Mà lá bài tẩy kia của hắn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn không muốn bạo lộ ra.
Sau khi bạo lộ ra thì tốt nhất phải chém giết toàn bộ nhưng người nhìn thấy, miễn cho dẫn tới phiền phức.
- Lão Ngũ, Yêu thú bị sợi thần hồn của ngươi phụ thân lên kia, đại khái còn bao lâu nữa mới tới?
- Chủ nhân, sắp rồi, ta cảm giác nó sẽ lập tức đến.
Âm thanh của Ngũ Đạo Mai cũng có chút kích động.
- Tốt, vậy thì ta sẽ kiên trì một chút nữa, đến lúc đó nhất định phải đánh giết ba người này.
Ánh mắt của Đường Hùng lạnh lẽo nhìn Phương Húc và Ngô Hoành.
- Chẳng lẽ đây chính là thực lực chân chính của khí vận chi tử sao? Xem ra cũng không phải quá mạnh? Hay là người này còn có một số át chủ bài chưa sử dụng. . .
Vương Đằng nhìn Đường Hùng ở giữa không trung, trầm tư.
Hắn không xuất thủ ngay từ đầu, một là muốn nhìn xem khí vận chi tử sẽ có những thủ đoạn gì, dù sao thì sau này hắn còn phải mặt đối với những khí vận chi tử khác, tri thức lý luận vĩnh viễn kém xa thực hành thực tế.
Hai là phòng ngừa một số tình huống ngoài ý muốn xảy ra.
Như Diệp Viêm lần trước, tuy thực lực giống như. . . Đúng là không được tốt lắm, nhưng cuối cùng vẫn có thể gọi đến một vị cường giả Linh Võ cảnh.
Mà trên người hắn cũng có ngọc phù truyền tống không gian, ngọc phù phòng ngự, bí thuật uy lực mạnh mẽ, trên người càng là có một món thánh khí.
Trước mắt Đường Hùng này, cũng chỉ là thi triển ra chiến lực của thiên tài, nếu theo hiểu biết của Vương Đằng thì khí vận chi lực vẫn còn chưa phát huy ra.
Thân ở tuyệt cảnh, ý chí lực kiên định, trong đầu lẩm bẩm "Ta còn không thể chết, ta còn không thể chết", sau đó tiểu vũ trụ trong cơ thể bạo phát, Hồng Hoang chi lực xuất hiện, chiến lực tăng lên gấp ba đến năm lần cũng chuyện rất bình thường.
Sau khi chém giết kẻ địch thì sẽ té xỉu ở ven đường, sau đó bị một mỹ nữ đi ngang qua, hoặc là lão đầu phát hiện (lão đầu cũng có một cháu gái xinh đẹp), từ đó lại lưu lại một đoạn phong lưu.
Hắn thật sự rất muốn nhìn xem khí vận chi lực của khí vận chi tử như thế nào, có thể phát huy tác dụng ra như thế nào, dù sao thì khí vận chi lực của hắn cũng không ít, sau này sẽ càng cao hơn.
Ánh mắt Vương Đằng sáng lên, hắn đột nhiên nghĩ tới một loại khả năng.
Đường Hùng vẫn chưa lâm vào tuyệt cảnh, vẫn chưa bị đánh thành chó, cho nên khí vận chi lực thần bí khó dò vẫn chưa xuất hiện.
Sau đó, hắn truyền âm cho hai người Phương Húc và Ngô Hoành:
- Dùng xuất toàn lực cho ta, dùng hết tất cả những ngọc phù công kích ta cho các ngươi, hung hăng chơi hắn cho ta!
Giữa không trung, Phương Húc và Ngô Hoành liếc nhau một cái, trong tay của hai người đồng thời xuất hiện rất nhiều ngọc phù.