Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 186 - Chương 186. Một Ngày Xui Xẻo Nhất Trong Cuộc Đời

Chương 186. Một Ngày Xui Xẻo Nhất Trong Cuộc Đời Chương 186. Một Ngày Xui Xẻo Nhất Trong Cuộc Đời

- Không tốt!

Trong lòng Đường Hùng đột nhiên dâng lên cảm giác lạnh cả người, hắn không chút nghĩ ngợi, lập tức lấy ra ba khối ngọc phù phòng ngự được sư tôn ban cho ra ra kích hoạt.

Đồng thời, linh lực trong cơ thể cũng đưa vào trong bảo giáp hộ thể giống như không muốn tiền, nhất thời, mấy đạo sâu lồng ánh sáng màu xanh lam bao phủ cả người hắn.

Sau đó một khắc, mấy chục đạo quang mang sáng chói đến cực hạn bắn về phía hắn.

- Rầm rầm rầm. . .

Một khắc này, lấy Đường Hùng làm trung tâm, tạo thành một phong cảnh rực rỡ màu sắc.

Chí ít Vương Đằng là cho là như vậy.

Từng tiếng nổ thật to khuếch tán ra xung quanh, ngay cả mấy người Vương Thị Ngũ Kiệt bị vây ở trong trận pháp cũng nghe thấy được.

- Mẹ nó, đại ca, đây là động tĩnh gì vậy, sao lại lớn như vậy?

- Đại ca, ngươi nói xem có phải là mấy người áo đen kia đang đại khai sát giới hay không? Chúng ta đợi ở đây có thể cũng sẽ bị diệt khẩu hay không?

- Ngươi ngu vừa thôi chứ, biết nói sao đây, nếu như bọn họ muốn giết chúng ta thì đã sớm động thủ rồi.

Vương Đại Tráng tức giận nói.

- Đại ca, nhưng mà lỡ như những người này muốn huyết tế, ta nghe nói những môn nhân ma đạo kia rất thích làm những chuyện này, thời gian vừa đến thì sẽ dùng máu tươi, bình thường đều bắt người sống tới. . . Ngươi xem bọn hắn mặc hắc bào, đeo mặt nạ ác quỷ, nhìn qua giống như những môn nhân Ma Đạo kia.

Vương Nhị lớn tiếng nói.

- Hình như Nhị ca nói có chút đạo lý.

Vương Tam Tráng cũng có chút khẩn trương nói.

- . . .

- Ta thấy cũng chưa chắc, bên ngoài hẳn là xảy ra biến cố gì khác, hoặc là những người kia đang ra khỏi tháp.

Vương Tứ Tráng lộ ra vẻ cơ trí nói.

Vương Đại Tráng nhìn mấy đệ đệ của mình, luôn cảm giác bọn họ có chút không thông minh.

- Vũ Văn sư đệ, ngươi cảm thấy động tĩnh vừa rồi, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?

- Hẳn là mấy người áo đen kia đang chiến đấu với người khác.

- Là ai đang chiến đấu với bọn hắn? Chẳng lẽ là có đệ tử của những tông môn khác xông vào?

Còn về Đường Hùng, Tần Hạo thì bọn hắn căn bản không nghĩ tới, một Chân Nguyên cảnh tầng chín thì sao có thể ngăn cản được người áo đen kia đánh lén chứ.

Dù sao thì ngay cả Tần Hạo cũng bị đánh lén thành công.

Vũ Văn Vũ nhìn thoáng qua sư huynh của mình, không nói gì.

Lời này hắn không có cách nào tiếp lời, hắn sợ đả kích đến chính sư huynh của mình.

- Số 3, hắn chết chắc rồi đúng không?

Phương Húc nhìn khu vực vừa nổ tung kia, không khỏi chậc chậc lưỡi nói.

- Uy lực này thật là không phải là dùng để trưng cho đẹp, nếu như mình đi lên nhận lấy một vòng công kích này thì sợ rằng sẽ bị đánh đến mức tro cốt không còn.

- Cẩn thận một chút, số 1 đã nói, dạng người như hắn cũng không phải dễ chết như vậy.

Hai mắt Ngô Hoành vẫn chăm chú nhìn chằm chằm về phía khu vực vừa bị đánh nổ đó.

Còn về việc dùng tinh thần lực cảm giác một khu vực như vậy thì hoàn toàn thì là là chuyện không thể nào.

Tiếng nổ tung liên tục kéo dài hơn ba mươi hơi thở, mới dần dần ngừng lại.

Tay phải của Ngô Hoành nắm chặt, ánh sáng màu vàng óng nhanh chóng tràn ngập, một quyền ấn to lớn màu vàng kim đánh về hướng khu vực đang dần dần bình ổn lại.

Mắt thấy quyền ấn màu vàng kim sắp rơi xuống thì một thân ảnh màu đỏ hồng từ bên trong lao ra, tránh thoát quyền ấn cực lớn này công kích.

Quyền ấn màu vàng kim dư thế không giảm đánh xuống, phát ra tiếng nổ thật to.

- Quả nhiên không chết!

Ngô Hoành và Phương Húc đồng thời nhìn về phía thân ảnh đỏ hồng kia.

Chỉ thấy lúc này trên người Đường Hùng máu me đầm đìa, vẻ mặt tái nhợt, khí tức trên người cũng suy yếu hơn không ít, dáng vẻ như bị trọng thương.

Trong lòng Đường Hùng vẫn còn sợ hãi nhìn hai người áo đen này.

Một lần công kích liên tục vừa rồi làm hắn thật kém chút nữa chết rồi, nếu không phải trên người hắn có không ít bảo vật, lại có một ít đan dược linh quả khôi phục thương thế nhanh chóng, và sau cùng Ngũ Đạo Mai liều mạng lần nữa tổn hao thần hồn làm đại giá ra tay trợ giúp thì chỉ sợ hắn đã chết thật rồi.

- Chủ nhân, tiếp theo ta thật không giúp được gì cho ngươi, nhưng mà chỉ cần chủ nhân kiên trì một chút nữa thì con Yêu thú hẳn là có thể chạy tới.

Âm thanh hư nhược của Ngũ Đạo Mai vang lên.

Hôm nay có thể là một ngày bi thảm nhất trong cuộc đời hắn, đầu tiên là đoạt xá Đường Hùng không thành, bị bảo vật trong đầu hắn trấn áp, tiêu hao không ít lực lượng thần hồn, còn bị ép phải thần hồn thề nhận Đường Hùng làm chủ.

Tiếp đó, mới vừa ra khỏi Trấn Ma Tháp thì Đường Hùng lại bị người khác đánh lén, hắn xuất thủ hộ chủ, lại tiêu hao một lượng lớn lực lượng thần hồn, lần xuất thủ vừa rồi quả thực làm cho hắn tiêu hao không ít.

Hiện tại, Ngũ Đạo Mai có chút khóc không ra nước mắt, chuyện trải qua hôm nay làm hắn nhớ tới cảnh tượng lúc hắn vừa mới nhận được Âm Dương Hỗ Bổ Đại Pháp.

Có điều hắn cảm thấy, hôm nay hẳn là một ngày xui xẻo nhất trong cuộc đời hắn.

- Lão Ngũ, vừa rồi cảm ơn ngươi, nhưng mà hôm nay tất cả bọn họ đều phải chết!

Âm thanh lạnh đến thấu xương của Đường Hùng vang lên.

- Chủ nhân, ngươi muốn làm gì? Ngươi tỉnh táo một chút, chỉ cần câu giờ một chút nữa, chờ con Yêu thú bị sợi thần hồn kia của ta phụ thân chạy đến thì chúng ta sẽ có thể thoát thân rồi.

Âm thanh của Ngũ Đạo Mai đều có chút kinh hãi hoảng hốt.

Hắn cũng không muốn chết, hắn chỉ mới vừa trốn ra khỏi nơi bị trấn áp, sao có thể chết như vậy được?

- Yên tâm, ta sẽ không làm chuyện không nắm chắc.

- Còn có chuyện mà ngươi nắm chắc sao? Vừa rồi đều kém chút bị người khác đánh chết...

Trong lòng Ngũ Đạo Mai âm thầm chửi đậu đen rau muống.

Bình Luận (0)
Comment