Nhưng mà hắn vẫn mở miệng khuyên:
- Chủ nhân, thật ra không cần thiết phải như vậy, bây giờ thương thế của ngài không nhẹ, thật sự không nên liều mạng với bọn hắn, chỉ cần ngươi cố gắng cầm cự một chút nữa, chờ con Yêu thú bị sợi thần hồn kia của ta phụ thân chạy đến, đến lúc đó...
- Được rồi, không cần nói nữa, ta đã quyết định rồi.
Đường Hùng trực tiếp cắt ngang lời Ngũ Đạo Mai.
Hắn không định che giấu nữa, hắn nhất định phải giết sạch mấy người áo đen đáng chết này.
Một quả trái cây màu tím xuất hiện ở trong tay hắn, một miệng nuốt vào, nhất thời khí tức trên người hắn bắt đầu tăng lên như bão táp, Huyền Nguyên cảnh tầng sáu, Huyền Nguyên cảnh tầng bảy... Huyền Nguyên cảnh tầng chín.
Chỉ trong chốc lát, khí tức trên người Đường Hùng đã đạt đến Huyền Nguyên cảnh tầng chín, không hề kém tu vi của Ngô Hoành.
- Quả nhiên, rốt cục đã dùng lá bài tẩy sao?
Ánh mắt của Vương Đằng híp lại.
- Hai người các ngươi cẩn thận một chút, Ngô Hoành, lúc cần thiết thì cứ vận dụng Thánh khí.
Trong lòng Phương Húc và Ngô Hoành nhất thời run lên.
Muốn ra đại chiêu sao?
Ánh mắt hai người nhìn chằm chằm vào phương hướng Đường Hùng.
- Thế nào? Các ngươi đã nghĩ xong nên chết như thế nào chưa?
Ánh mắt của Đường Hùng băng lãnh nhìn hai người áo đen, trầm thấp nói.
Trong tay hắn lóe lên quang hoa, một thanh trường kiếm màu đỏ xuất hiện ở trong tay.
Theo trường kiếm xuất hiện, khí thế trên người Đường Hùng liên tục tăng lên, tăng vọt một mảng lớn.
Một luồng uy áp không hiểu khuếch tán về hướng xung quanh.
- Thánh binh?
Ngũ Đạo Mai kinh hô lên.
Hắn không phải là chưa từng thấy Thánh binh, trên thực tế trước đó trên người hắn cũng có một món Thánh binh Thánh giai hạ phẩm.
Nhưng lúc đại chiến với Đan Dương Tử đã bị hắn cho tự bạo, bằng không thì cũng không thể nào đánh trọng thương Đan Dương Tử được.
Chỉ là hắn không ngờ được rằng, trên người chủ nhân của hắn lại cũng có một món Thánh binh, hơn nữa nhìn phẩm giai thì chỉ sợ đã đạt đến Thánh giai trung phẩm.
Ánh mắt của Phương Húc và Ngô Hoành híp lại thật chặt.
- Quả là thế, trên người khí vận chi tử xưa nay sẽ không thiếu thần binh lợi khí, chỉ là bình thường cũng sẽ không vận dụng, chỉ có vào thời khắc mấu chốt, đi vào tuyệt cảnh mới sẽ vận dụng.
Trong mắt Vương Đằng bộc phát ra một tinh quang.
- Ngô Hoành, ngươi cũng chuẩn bị vận dụng Thánh binh đi.
Vương Đằng truyền âm nói.
Bây giờ còn không phải lúc hắn xuất thủ, dù sao thì khí vận chi lực của Đường Hùng vẫn chưa bạo phát.
Thánh binh xuất hiện, chỉ có thể nói rõ khí vận chi lực của hắn đúng là không giống với người thường, khí vận chi lực ảnh hưởng lực lượng chiến đấu quỷ dị còn chưa phát huy tác dụng, Vương Đằng muốn đề phòng chiêu này.
- Đi chết đi!
Một đạo ánh kiếm màu đỏ rực lóe qua, mang theo khí thế không thể địch nổi, chém về hướng Ngô Hoành và Phương Húc.
Những nơi kiếm mang đi qua, tất cả mọi thứ đều bị càn quét, không gian giống bị xé nứt.
Quang mang màu hỏa hồng cói mắt đến cực hạn bạo phát, khiến người ta nhất thời không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì.
- Đùng!
Nương theo một tiếng nổ vang rung trời, khí lãng nóng rực vô hình khuếch tán ra xung quanh.
Đường Hùng nhếch miệng lên, lộ ra một đường cong, hắn cũng không tin dưới một kích kinh thiên này mà hai người kia còn có thể sống sót.
Không cần nói chỉ là chỉ là hai gia hỏa tu vi Huyền Nguyên cảnh, cho dù là cường giả Chân Võ cảnh, Linh Võ cảnh thì cũng có thể thân tử đạo tiêu dưới một kích này.
Đây chính là uy lực của Thánh khí!
Bây giờ cũng chỉ còn lại một người áo đen kia mà thôi.
Ánh mắt của Đường Hùng nhìn về phương hướng Vương Đằng, hắn muốn nhìn xem người còn lại kia có phải đã bị dọa đến không dám nhúc nhích hay không.
Nhưng vào lúc này, khóe mắt của hắn liếc qua, nhìn thấy một bóng người tay cầm đại chùy màu tử kim từ trong quang mang đi ra, khí thế trên người cực kỳ kinh người.
- Mẹ nó!
Giờ khắc này, Đường Hùng quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Ngay sau đó, lại một bóng người tay cầm trường thương từ trong quang mang đi ra.
- Con mẹ nó! ...
Giờ khắc này, Đường Hùng cũng không biết nói cái gì cho phải.
Hắn không ngờ lại rằng dưới một kích bằng Thánh khí của hắn mà hai người áo đen này cũng đều không chết!
- Mẹ nó!
Ngũ Đạo Mai cũng nhịn không được chửi tục một câu.
Mẹ nó, hắn nhìn thấy cái gì vậy?
Không ngờ lại xuất hiện thêm một món Thánh khí nữa!
Mà trường thương trong tay người đi ra sau kia cũng rất bất phàm, mặc dù không phải Thánh khí nhưng cũng là Linh khí Thiên giai cực phẩm.
Chẳng lẽ trong những năm hắn bị trấn áp này, ngoại giới sớm đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, Thánh khí đã biến thành vũ khí cơ bản? Linh khí Thiên giai thì có thể thấy được khắp nơi sao?
Nhớ ngày đó hắn vì đạt được một món Thánh khí mà phải bỏ ra không biết bao nhiêu đại giới, cuối cùng mới đạt được một món Thánh khí hạ phẩm từ một vị người tình của hắn.
Nhưng bây giờ hắn nhìn thấy cái gì?
Hắn lại nhìn thấy hai tiểu gia hỏa có tu vi Huyền Nguyên cảnh tầng chín, một người tay cầm một món Thánh khí, hơn nữa còn không phải Thánh khí hạ phẩm.
Cảnh tượng này làm trái tim Ngũ Đạo Mai cực kỳ đau nhói!
Phải biết, ngay cả trên người Đan Dương Tử lúc trước cũng chỉ có một món Thánh khí mà thôi.
- Thật sự là ông trời không có mắt mà, nhớ ngày đó khi ta còn ở Huyền Nguyên cảnh đã bồi tiếp không biết bao nhiêu nữ ma đầu, trên người mới có mười mấy món Linh khí Địa giai như vậy, nhưng Linh khí Địa giai có nhiều thì cũng làm sao có thể so sánh với Linh khí Thiên giai cực phẩm, với Thánh khí được.
- Lúc đầu, nếu như ta có những thứ này thì cũng sẽ không rơi vào kết quả như vậy. . . Phi, bây giờ không phải là lúc nghĩ những chuyện này, cục thế bây giờ có chút không ổn.
Ngũ Đạo Mai lập tức kịp phản ứng, thế cục bây giờ này giống như rất bất lợi đối với chủ nhân mà hắn vừa nhận không bao lâu này.