Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 190 - Chương 190. Phần Thưởng Phong Phú (Phần 1)

Chương 190. Phần Thưởng Phong Phú (Phần 1) Chương 190. Phần Thưởng Phong Phú (Phần 1)

- Đùng!

Một chỗ trận pháp bị phá nát, một thằng xui xẻo chưa kịp kêu thảm một tiếng đã không hiểu sao chết đi.

- Mẹ nó, có chuyện gì vậy?

- Hai đạo thân ảnh vừa rồi là cái gì? Sao đều bay trên trời?

- Đại ca, khí tức vừa rồi thật đáng sợ!

- Tần sư huynh, trận pháp giống như phá.

Vũ Văn Vũ nói.

- Sư huynh, mau nhìn, là Lạc Thiên Dương, người của Liệt Diễm tông cũng ở đó.

- Tần Hạo, Vũ Văn Vũ, các ngươi lại đều ở đây à?

Tràng diện đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Bởi vì hai người áo đen đeo mặt nạ ác quỷ kia.

Tuy quần áo trên người mấy người bọn hắn có chút rách rưới, nhưng sau khi kiến thức đến uy thế của người áo đen kia thì những người này của Liệt Diễm tông lại không dám khinh thường hai người kia chút nào.

Còn về mấy người Tần Hạo thì càng không cần phải nói.

- Số 3, chúng ta có nên cứu nữ tử kia hay không?

Ánh mắt của Ngô Hoành phức tạp liếc nhìn Hỏa Liên một chút, lắc đầu nói:

- Vẫn là chớ để ý, chờ số 1 trở lại hẵng nói.

. . .

Ngũ Đạo Mai nhìn Vương Đằng đang đuổi theo sát sau lưng, trong lòng càng gấp gáp.

Nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì hắn cũng đừng hòng trốn đi, tuyệt đối sẽ bị người đằng sau giết chết.

- Mẹ nó, thật không biết người này là quái vật từ đâu xuất hiện?

Ngũ Đạo Mai thầm mắng trong lòng.

Vương Đằng nhìn bóng người phía trước, trên mặt cũng nở một nụ cười:

- Thì ra là lực lượng thần hồn!

Cái này không phải chính là trong cơ thể có một lão gia gia, vào thời khắc nguy cơ mới bạo phát sao?

Một trường kiếm màu vàng kim xuất hiện, cực tốc bắn về hướng Đường Hùng.

Giờ khắc này, trong lòng Ngũ Đạo Mai dâng lên một trận khủng hoảng to lớn.

- Không tốt!

Một quầng sáng màu vàng bắn vào trong đầu Đường Hùng, chém về hướng thần hồn của Ngũ Đạo Mai.

Thần hồn của Ngũ Đạo Mai bị ánh sáng màu vàng đảo qua, tan rã giống như băng tuyết, đang nhanh chóng tiêu tán.

Kim quang dư thế không giảm đánh về hướng thần hồn của Đường Hùng.

- A!

Một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn từ trong miệng Đường Hùng phát ra, thân thể của hắn đột nhiên dừng lại, từ giữa không trung rơi xuống.

- Còn chưa ngỏm củ tỏi sao?

Vương Đằng nhìn thi thể Đường Hùng đang nằm im không nhúc nhích, không có sinh cơ chút nào, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.

- Bôn Lôi Quyền, Bôn Lôi Thối, Liệt Diễm Chưởng. . .

Từng đạo chưởng ấn, quyền ấn, chân ấn. . . Đánh về hướng thi thể của Đường Hùng.

- Rầm rầm rầm. . .

Chỉ trong chớp mắt, thân thể của Đường Hùng đã bị vô số đạo công kích đánh thành tro bụi.

- Hả? Vẫn còn chưa chết?

Ánh mắt của Vương Đằng nhất thời trở nên sắc bén lại.

Hắn không nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

Vương Đằng cất bước đi về phía lấy thân thể của Đường Hùng, thả tinh thần lực ra, cảm giác tất cả dị thường xung quanh.

- Mẹ nó, người bây giờ đều cảnh giác như thế sao?

Ngũ Đạo Mai hãi hùng khiếp vía nhìn bóng người càng ngày càng đến gần kia.

Về phần làm sao hắn sống được thì còn phải cảm ơn món bảo vật trong đầu Đường Hùng kia.

Khi đạo ánh sáng màu vàng kia công sát thần hồn của Đường Hùng, món bảo vật kia đã bị kích hoạt, bảo vệ chút thần hồn còn lại của Đường Hùng và thần hồn của hắn.

Nhưng bởi vì thần hồn của Đường Hùng quá nhỏ yếu nên lúc này đã lâm vào ngủ say.

Tin tức tốt cũng là món bảo vật này lại có hiệu quả tẩm bổ thần hồn, thần hồn của Đường Hùng chắc là không lâu nữa sẽ có thể tỉnh lại, đây cũng là nguyên nhân hắn không rơi vào trạng thái ngủ say.

Nhưng bởi vì Đường Hùng ngủ say nên hắn cũng không cách nào khống chế món bảo vật này.

Lúc này chủ yếu nhất, vẫn là bóng người càng ngày càng đến gần kia, nếu còn tiếp tục như vậy nữa, bọn họ rất có thể sẽ bị phát hiện, không, là nhất định sẽ bị phát hiện.

Thu vào tầm mắt Vương Đằng có một chiếc không gian giới chỉ, một thanh trường kiếm màu hỏa hồng và một miếng sắt màu đen.

- Hả? Tinh thần lực lại không cảm giác được miếng sắt màu đen này tồn tại? Mà miếng sắt này nhìn qua còn có chút quen thuộc.

Vương Đằng đưa tay ra cầm lấy không gian giới chỉ, tinh thần lực ma diệt ấn ký của Đường Hùng, cẩn thận kiểm tra một phen.

Rất tốt, không có chỗ nào không đúng, vật phẩm bên trong cũng không có chỗ nào không đúng.

Đây chỉ là một không gian giới chỉ bình thường, không phải loại giới chỉ có thể cho lão gia gia ở.

Hắn lại đưa tay cầm lấy trường kiếm màu hỏa hồng, sau khi kiểm tra một phen thì thu vào.

Sau cùng, ánh mắt của Vương Đằng nhìn về phía miếng sắt thần bí màu đen kia, trên mặt nở một nụ cười.

Hắn không trực tiếp cầm lấy miếng sắt màu đen đó, nếu đã biết cái đồ chơi này có chút cổ quái, hắn làm một nhân sĩ vững vàng, đương nhiên sẽ không tuỳ tiện mạo hiểm.

Trong tay của hắn xuất hiện một thanh loan đao màu đen.

Đây chính là Thánh khí hắn lấy được từ chỗ Diệp Viêm, Liệt Hồn Đao cấp bậc Thánh giai trung phẩm, chuyên dùng để chém giết thần hồn.

- Lại là một món Thánh khí? Chờ một chút, có gì từ từ nói, ta có thể cho ngươi công pháp, và các loại bảo vật. . .

Nhưng không đợi Ngũ Đạo Mai nói hết lời, một tia ô quang mang theo điềm gở đã kích bắn về hướng miếng sắt màu đen.

Ngay khi ô quang chạm đến miếng sắt màu đen, từ phía trên miếng sắt màu đen bộc phát ra một đạo hắc quang, chống cự ô quang xâm lấn.

- Ồ, để ta xem ngươi có thể ngăn cản bao lâu.

Lại là ba đạo ô quang xẹt qua hư không, bắn về hướng miếng sắt màu đen.

Chỉ trong thời gian mấy hơi thở, bốn đạo ô quang đã công phá hắc quang ngăn cản, đánh về hướng thần hồn của Ngũ Đạo Mai và Đường Hùng.

- A!

Một tiếng kêu thảm thiết đau đớn rất nhanh đã hóa thành yên tĩnh.

Bình Luận (0)
Comment