Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 189 - Chương 189. Đường Hùng Bỏ Mình

Chương 189. Đường Hùng Bỏ Mình Chương 189. Đường Hùng Bỏ Mình

- Không! Ta tuyệt không thể chết! Ta còn phải đi tìm phụ thân, còn phải đi cứu mẫu thân! Ta tuyệt đối không thể chết ở đây!

Giờ khắc này, Đường Hùng tức muốn rách cả mí mắt, trong lòng đang reo hò.

Bỗng nhiên, trong thân thể của hắn hiện ra một luồng lực lượng khổng lồ, thánh khí trong tay phát ra một đạo kiếm khí màu đỏ thắm, hung hăng chém về hướng nắm đấm lập lòe ánh sáng màu vàng!

Quang mang chói mắt bạo phát làm cho một đám người xung quanh không dám nhìn thẳng.

- Đùng. . .

Kiếm khí màu đỏ thắm bị phá nát, nắm đấm màu vàng vẫn tiếp tục đánh về hướng Đường Hùng.

- Không! Ta tuyệt không thể chết! A! Phá cho ta!

Đường Hùng lần nữa vung ra một kiếm, chém về hướng nắm đấm.

- Đùng!

Có thể bởi vì thực lực của hai người chênh lệch quá lớn nên nắm đấm lần nữa nghiền nát kiếm khí, đánh về hướng thân thể của Đường Hùng.

- Phốc!

- Phanh” một tiếng, máu tươi bay lả tả giữa không trung, thân thể của Đường Hùng ngã ầm ầm trên mặt đất.

- Không! Đường Hùng ca ca!

Một bóng người màu đỏ rực bay nhào về hướng Đường Hùng ngã trên mặt đất.

- Sư muội Hỏa Liên, không được!

Một tên đệ tử Liệt Diễm tông lớn tiếng hoảng sợ kêu lên, nhưng thân thể lại không có chút dấu hiệu nào muốn đứng ra ngăn cản.

Không phải hắn không muốn, mà chính là không dám.

Khí thế trên người người đó thật sự là quá đáng sợ, cảm giác còn mạnh hơn khí thế trên người tông chủ của Liệt Diễm tông bọn hắn nữa.

Hỏa Liên không thèm để ý tiếng la lớn của đệ tử kia, nàng vẫn như cũ phấn đấu quên mình vọt về hướng Đường Hùng ngã trên mặt đất.

- Đường Hùng ca ca, ngươi sao vậy?

Hỏa Liên nhìn Đường Hùng cả người đầy vết máu, nước mắt đã không kiềm được chảy xuống.

- Đường Hùng ca ca, ta còn có đan dược liệu thương, ngươi nhanh ăn vào đi.

Hỏa Liên từ trong không gian giới chỉ lấy ra mấy bình đan dược, định cho Đường Hùng ăn vào.

- Tất cả đều kết thúc rồi.

Vương Đằng không nhúc nhích chút nào nhìn tất cả mọi chuyện, một quyền ấn lập lòe ánh sáng màu vàng lần nữa đánh về hướng vị trí của Đường Hùng.

- Sư muội Hỏa Liên cẩn thận!

- Sư muội Hỏa Liên, mau tránh ra!

- . . .

Từng tiếng kinh hô dồn dập vang lên.

Hỏa Liên xoay người lại, đã nhìn thấy một quyền ấn màu vàng kim đánh tới.

- Không cho phép ngươi làm tổn thương Đường Hùng ca ca!

- Không được! Liên nhi, mau tránh ra!

Đường Hùng giận dữ hét.

Khí tức trên người nàng tăng lên một mảng lớn, một lồng ánh sáng màu đỏ xuất hiện.

- Răng rắc!

Lồng ánh sáng rất dễ dàng đã bị phá nát, quyền ấn tiếp tục nghiền ép về hướng Hỏa Liên.

Nhưng ngay khi quyền ấn sắp chạm đến trên người Hỏa Liên thì trên người của nàng lại bộc phát ra một đạo hồng quang sáng đến cực hạn.

Hào quang óng ánh, sau đó quyền ấn biến mất, thân thể của Hỏa Liên cũng bay ra ngoài.

- Ầm!

Thân thể mảnh mai té xuống đất mặt, khí tức sinh mệnh của nàng trở nên mong manh.

- Liên nhi! A. . .

Đường Hùng nổi giận gầm lên một tiếng, từ dưới đất bò dậy, khí tức trên người lần nữa nhanh chóng thăng lên.

Nhìn Hỏa Liên hơi thở mong manh trên mặt đất, trong đầu Đường Hùng hiện lên từng tràng cảnh trước kia.

- Ta tên là Hỏa Liên, ngươi tên là gì? Là đệ tử của núi nào?

. . .

- Đường Hùng ca ca, ngươi cầm lấy những đan dược này tu luyện đi.

. . .

- Đường Hùng ca ca, ngươi xem cái này được không?

. . .

- Bảo vật hộ thân sao?

Một đạo quyền ấn màu vàng kim xuất hiện, lần nữa đánh về hướng Đường Hùng.

- A, ta muốn ngươi chết!

Đường Hùng tức đỏ cả đôi mắt lên, trợn lên giận dữ nhìn Vương Đằng, Thánh khí trong tay lần nữa vung ra.

- Đùng!

Kiếm khí bị phá nát, quyền ấn dư thế không giảm nghiền ép về hướng Đường Hùng.

- Ầm!

Thân thể của hắn bay lên trời.

Một đạo quyền ấn lần nữa đánh tới.

- Kết thúc! Thật xin lỗi!

Đường Hùng tuyệt vọng nhắm mắt lại, một hàng nước mắt chảy xuống.

- Chủ nhân, tuyệt đối không nên từ bỏ! Ta còn có thể xuất thủ một lần nữa, nhưng mà lần này xuất thủ, sau này ta sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, không biết đến lúc nào mới có thể tỉnh lại.

Âm thanh của Ngũ Đạo Mai vang lên trong đầu Đường Hùng.

Hắn cũng không muốn chết đi như thế, hắn chỉ vừa trốn ra khỏi chỗ bị trấn áp, tuy nhận người khác làm chủ nhân, thần hồn cũng tổn hại lớn, nhưng hắn vẫn không muốn chết đi như thế!

- Nếu ngươi đã còn có biện pháp thì vì sao vừa rồi ngươi không xuất thủ?

- Chủ nhân, ta chỉ có thể xuất thủ một lần, sau mỗi lần xuất thủ sẽ rất khó tỉnh lại, trừ phi có loại thiên tài địa bảo tẩm bổ thần hồn trân quý mới được.

Âm thanh của Ngũ Đạo Mai có chút thương cảm nói.

Thật ra hắn thật không muốn ra tay, một khi xuất thủ rất có thể hắn sẽ không bao giờ lại tỉnh lại nữa, nhưng nếu hắn không xuất thủ thì chỉ sợ đợi chút nữa hắn sẽ hoàn toàn biến mất.

- Ta phải làm thế nào?

Đường Hùng trầm thấp hỏi.

- Chủ nhân mở ra tâm thần, chờ sau đó ta sẽ khống chế thân thể của ngươi, mang theo ngươi thoát khỏi nơi này, chi là sau khi thoát ra thì chủ nhân ngươi phải tự thoát khỏi nơi này, tốt nhất chạy càng xa càng tốt.

- Có thể mang theo Liên nhi cùng đi không?

- Không thể!

- Chủ nhân, nhanh mở ra tâm thần, sắp không còn kịp rồi!

. . .

Trên người Đường Hùng xuất hiện một đạo hỏa diễm màu đen, khí tức trên người hắn lại càng thăng lên như bão tố.

Rất nhanh đã đột phá đến Long Nguyên cảnh, Chân Võ cảnh. . . Sau cùng một đường tiêu thăng đến Thiên Võ cảnh tầng một.

- Phá cho ta!

Một đạo hỏa diễm màu đen đánh về hướng quyền ấn.

- Đùng!

Hai đạo công kích đồng thời tiêu tán.

Bóng người Đường Hùng bay nhanh về phía sau.

- Muốn chạy trốn sao? Ngươi trốn được sao?

Vương Đằng hóa thân thành tàn ảnh, truy sát đuổi theo Đường Hùng.

- Rầm rầm rầm. . .

Đường Hùng vừa ngăn cản công kích của Vương Đằng vừa bỏ chạy về phương xa.

Bình Luận (0)
Comment