Cũng không lâu lắm đã có mấy bóng người đi đến.
- Đại ca, ngươi gấp gáp gọi chúng ta tới như vậy là có chuyện gấp gì sao?
Một nam tử trung niên có năm sáu phần tương tự Ngô Vệ Quốc vừa đến đã hỏi.
- Ừm, lần này gọi các ngươi tới đây là muốn nói với các ngươi một tiếng, ta chuẩn chuẩn bị phái người đi quận thành Thanh Lâm để đón Hoành nhi trở về.
Ngô Vệ Quốc nói.
- Đại ca, chỉ sợ chuyện này không ổn đâu, lúc trước Ngô Hoành chất nhi rời khỏi đây, ngươi cũng là đồng ý, bây giờ ngươi làm như vậy, chỉ sợ người của bên phía Liệt Diễm tông sẽ không đồng ý?
Lại một tên nam tử trung niên nói.
- Đúng vậy, gia chủ, nếu như chuyện Ngô Hoành trở về mà bị người của Liệt Diễm tông biết thì sợ rằng sẽ sinh khởi sự đoan!
Một lão giả cũng theo mở miệng nói.
- Những chuyện này các ngươi không cần phải lo lắng, vừa mới rồi, bên phía hoang nguyên Thanh Dã đã truyền đến tin tức, Đường Hùng và cha con Hỏa Nộ của Liệt Diễm tông đều đã bị người khác giết chết.
Ngô Vệ Quốc thản nhiên nói.
- Cái gì?
- Sao lại như vậy? Chuyện xảy ra khi nào thế?
- Đại ca, tin tức này là thật à?
- Gia chủ. . .
- . . .
Trong lúc nhất thời, các trưởng lão Ngô gia nghe được tin tức này đều cả kinh thất sắc lên.
Tin tức này thật sự là quá kinh thế hãi tục!
Trong cảnh nội quận Thiên Lĩnh lại có thế lực nào có thể giết chết cha con Hỏa Nộ của Liệt Diễm tông chứ?
Trừ phi là Vô Cực tông và An gia của phủ Thành Chủ liên thủ thì mới có cái này khả năng.
Chẳng lẽ hai thế lực này đã liên hợp lại, chuẩn bị xuất thủ đối với Liệt Diễm tông sao?
Nhưng tại sao bọn hắn lại không nghe được một chút phong phanh gì cả vậy?
- Gia chủ, bọn họ đã chết thế nào?
Ngô Vệ Quốc nhìn mấy vị trưởng lão một chút, mới mở miệng nói:
- Bọn họ đều là bị một vị cường giả bí ẩn giết chết, lúc ấy còn chết một vị cường giả Thiên Võ cảnh nữa.
- Cái gì? Sao lại như vậy?
- . . .
Cùng lúc đó, bên ngoài trang viên Ngô gia có một đám người đi tới.
Ánh mắt của Ngô Hoành phức tạp nhìn hai chữ to Ngô Phủ, trong mắt của hắn lộ ra một vẻ hồi ức.
Nhớ ngày đó, Ngô Hoành hắn chính là đệ tử thiên tài đệ nhất của gia tộc, tuổi còn trẻ đã bái nhập Liệt Diễm tông, càng là trong thời gian thật ngắn trở thành đệ tử hạch tâm của Liệt Diễm tông, bái một vị trưởng lão nội môn làm sư.
Trong lúc nhất thời có thể nói là danh tiếng vô lượng, địa vị của Ngô gia càng là không thể lay động, cái ghế gia chủ đời tiếp theo cũng là vật trong túi của hắn.
Nhưng ai có thể ngờ được, người tính lại không bằng trời tính, cũng không lâu lắm thì hắn đã bị Đường Hùng phế bỏ tu vi, còn bị trục xuất khỏi cảnh nội quận Thiên Lĩnh.
. . .
Từng màn quá khứ hiện lên ở trong lòng hắn, cuối cùng đều biến thành một tiếng thở dài.
- Mọi chuyện đều đã qua rồi, cuối cùng rồi cũng sẽ có ngày ta đi càng xa!
Ánh mắt của Ngô Hoành chậm rãi trở nên thanh minh, ánh mắt cũng càng ngày càng kiên định, khí thế trên người hắn cũng trở nên càng sắc bén hơn.
- Hai năm, Ngô Hoành ta rốt cục đã về rồi!
Nói xong, hắn sải bước đi về hướng cửa chính của trang viên.
Vương Đằng nghe được lời này của nhị đồ đệ, trong lòng cũng “Lộp bộp” một tiếng.
Sao hắn lại cảm thấy lời này nghe quen tai như vậy nhỉ?
- Đặc biệt, lời này giống như là lời những khí vận chi tử kia thường nói mà!
Thường thường những khí vận chi tử nhận được kỳ ngộ kia, khi trở lại chỗ ở cũ chuẩn bị báo thù trang bức đều sẽ nói ra một câu như vậy:
- Ba năm. . . Năm năm. . . Mười năm! Cuối cùng ta đã trở về rồi!
Sau đó là mở ra một đường trang bức, một đường đánh mặt quen thuộc.
Chẳng lẽ nhị đồ đệ này của mình lại biến thành khí vận chi tử rồi hay sao?
- Người kia dừng bước, các ngươi là ai?
Nhìn thấy có người đi về hướng trang viên, hai người canh gác ở cửa chính vội vàng lên tiếng ngăn lại.
- Là ta!
Giọng của Ngô Hoành nhàn nhạt vang lên, trên mặt hắn lại còn mang theo một loại vẻ mặt ung dung.
Tuy hắn đã rất lâu rồi chưa trở về, nhưng nơi này vẫn như cũ là nhà của hắn, Ngô Hoành hắn vẫn là đại thiếu gia nơi này.
- Các ngươi là ai? Tới nơi này là làm gì?
Lý Nhị đưa tay ngăn Ngô Hoành lại, ánh mắt cảnh giác nhìn mấy người.
Hắn chăm chú đánh giá mấy người trước mắt, nhưng lại không nhận biết người nào trong số đó.
Phải biết Lý Nhị hắn đã canh giữ cửa lớn này đã sắp được hai năm, cũng có trí nhớ kinh người, chỉ cần người đó từng tới Ngô phủ một lần thì hắn tuyệt đối có thể nhớ kỹ.
Khí thế ung dung của Ngô Hoành nhất thời trì trệ, không ngờ rằng hắn đi vào cửa chính mà mình mà lại bị canh cửa không nhận ra?
Nhớ tới hai từ mang theo khí tức trang bức nhàn nhạt vừa rồi, trong lòng của hắn lập tức có chút chột dạ.
- Được rồi, lâu rồi ngươi không trở về, dung mạo cũng có một chút thay đổi, bọn họ không biết ngươi cũng rất bình thường, ngươi bảo bọn hắn liên hệ một người quen của ngươi đi ra là được rồi.
Lúc này, giọng nói của Vương Đằng từ bên cạnh vang lên.
- Được rồi, sư tôn.
Sau đó, hắn nói với Lý Nhị:
- Ngươi đi vào thông báo với quản gia Ngô Tam một tiếng, nói là Ngô Hoành đã trở về.
Nhìn thiếu niên trước mặt lộ ra một bộ dáng bình tĩnh ung dung, Lý Nhị vội vàng nói:
- Được rồi, vậy thì các ngươi chờ ta một lát, ta sẽ đi vào trong thông báo ngay.
Nói xong, hắn lập tức chạy về hướng trong trang viên.
- Ngô Hoành? Sao cái tên này nghe quen tai như vậy chứ?
Bỗng nhiên, trong đầu Lý Nhị giống như nhớ ra cái gì đó:
- Chẳng lẽ là đại thiếu gia?
Nghĩ đến đây, bước chân của hắn lại càng nhanh hơn.
Cũng không lâu lắm, một vị lão giả đã từ trong cửa chính vọt ra.