Vương Đằng cảm thấy, sau này đồ đệ của hắn đánh nhau, chính là phải ngang tàng như thế!
Còn về Thánh khí, Thần khí thì có lẽ đến khi đó sẽ không thiếu.
Vương Đằng nhìn thoáng qua mấy đồ đệ đang hưng phấn, khoát tay nói:
- Được, không có việc gì thì thu thập một chút đi, chúng ta cần phải lập tức rời khỏi nơi này.
Dù sao thì cảnh nội quận thành Thiên Lĩnh xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn cũng phải chuẩn bị chạy trốn. Ngược lại không phải là Vương Đằng sợ những thế lực này, mà chính là hắn không cần phải tiếp tục ở lại đây để tăng thêm một số phiền phức không cần thiết.
Hắn còn chuẩn bị sau lần này sẽ bế quan một đoạn thời gian dài nữa, dù sao thì hiện tại tư nguyên trên người hắn rất sung túc, tu vi của hắn cũng mới Thiên Võ cảnh tầng một mà thôi.
Mà hắn còn không biết cha mẹ thần bí của Đường Hùng kia có thể đã đang trên đường đến quận thành Thiên Lĩnh rồi hay không?
Bỗng nhiên, Vương Đằng giống như nhớ ra cái gì đó, dời ánh mắt về phía Ngô Hoành trên mặt có chút do dự, nói:
- Ngô Hoành, không phải ngươi muốn về thăm nhà một chút à, thừa dịp bây giờ đi về xem một chút đi, chúng ta còn lại ở đây khoảng ba ngày nữa.
Nghe được lời này của sư tôn, trên mặt Ngô Hoành nhất thời lộ ra vẻ kích động, hắn vội vàng nói:
- Cảm ơn sư tôn!
Nghĩ nghĩ, Ngô Hoành lại mở miệng nói:
- Sư tôn, hai là ngài và các sư huynh đệ, sư muội đi về nhà ta một chuyến không?
Hắn nhớ tới tiểu muội trong nhà, hình như thiên phú tu luyện của tiểu muội cũng rất xuất chúng, biết đâu được sư tôn nhìn trúng, vậy thì. . .
Hổ Nữu nghe được hai lời của sư huynh thì vội vàng mở to một đôi mắt to trông mong nhìn về phía sư tôn.
Thật ra nàng rất muốn đi xem một chút, một tháng này chỉ ở trong trang viên, nàng chưa được ra ngoài một lần nào.
Vương Đằng nghĩ nghĩ, nói:
- Tốt, vậy chúng ta thì cùng đi thôi.
. . .
Trong quận thành Thiên Lĩnh, ngoại trừ phủ An gia của Thành Chủ là thế lực mạnh nhất ra thì còn có mấy gia tộc thế lực tam lưu tồn tại, mà Ngô gia chính là một trong số đó. Tuy thực lực chỉnh thể của Ngô gia chỉ có thể coi là bình thường, nhưng do lưng tựa vào An gia của phủ Thành Chủ nên địa vị trong quận thành Thiên Lĩnh cũng không thấp, có một trang viên chiếm diện tích trăm mẫu làm trụ sở gia tộc.
Đương nhiên, là một đại gia tộc, thành viên trong Ngô gia cũng rất nhiều, lại thêm nô bộc và cung phụng, nhân khẩu sớm đã hơn một ngàn.
Lúc này, trong đại sảnh Ngô gia, một đôi vợ chồng trung niên đang trò chuyện gì đó với nhau.
- Phu quân, ngươi nói hiện tại Hoành nhi thế nào rồi? Bây giờ hắn đến cùng đã đi đâu? Có thể hay không đã. . .
Nói đến đây, âm thanh của phụ nhân bắt đầu nghẹn ngào.
Nam tử trung niên nghe thấy âm thanh của phụ nhân thì trong lòng cũng bất đắc dĩ thở dài.
- Thanh Âm, Hoành nhi nhất định sẽ không sao, chúng ta nhất định sẽ tìm được hắn.
Lúc trước khi con trai bị phế tu vi, lại bị Liệt Diễm tông trục xuất ra khỏi cảnh nội quận Thiên Lĩnh, khi đó Ngô gia bọn họ căn bản không có biện pháp nào.
Sau này hắn cũng phái tâm phúc tiến đến quận thành Thanh Lâm, nhưng mà biển người mênh mông, muốn tìm được tung tích của Ngô Hoành căn bản chính là khó như lên trời.
- Phu quân, ngươi nói lúc trước nếu như chúng ta. . .
Đúng lúc này, một vị quản gia hơi lớn tuổi đi vào, hắn đi vào bên cạnh nam tử trung niên, nói nhỏ vào tai.
- Gia chủ, hoang nguyên bên phía Thanh Dã truyền đến tin tức, Đường Hùng của Liệt Diễm tông, cha con Hỏa Nộ và Thái Thượng trưởng lão của Liệt Diễm tông đều đã chết.
- Ngươi nói thật chứ?
Nghe được tin tức này, thân thể của Ngô Vệ Quốc cũng chấn động, giọng nói của hắn lại lớn hơn không ít.
- Gia chủ, chuyện này chắc chắn 100%, rất nhiều người đều chính mắt nhìn thấy. Lão quản gia trả lời.
- Thật sự là quá tốt rồi!
Mặt mũi Ngô Vệ Quốc tràn đầy vẻ kích động, trong mắt hắn càng lóe lên một tia tinh quang.
Sau khi cảm xúc kích động trong lòng hơi lắng lại, Ngô Vệ Quốc mới bắt đầu phân phó cho quản gia:
- Ngươi đi thông báo với mấy vị trưởng lão bảo bọn hắn đến đây ngay, cứ nói là ta có chuyện quan trọng thương lượng.
- Vâng, gia chủ!
Nhìn bóng lưng quản gia biến mất, cả người Ngô Vệ Quốc đều hưng phấn đến run rẩy.
- Phu quân, đã xảy ra chuyện gì vậy? Phụ nhân thây phu quân Ngô Vệ Quốc lộ ra bộ dáng này thì đột nhiên hỏi.
- Ha ha ha, Thanh Âm, tin tưởng ta, rất nhanh chúng ta sẽ có thể gặp được Hoành nhi rồi.
Ngô Vệ Quốc ha ha cười nói.
- Ngươi nói thật chứ? Ngươi không phải đang lừa ta đúng không?
- Ta lừa ngươi làm gì, vừa mới truyền đến tin tức, mấy người Đường Hùng, Hỏa Nộ, Hỏa Liệt của Liệt Diễm tông đều đã thân vẫn.
Trong giọng nói của Ngô Vệ Quốc mang theo một luồng khoái ý, hắn lại nói tiếp:
- Đợi chút nữa ta cùng mấy vị trưởng lão thương lượng một chút, sau đó sẽ phái người đi đến quận thành Thanh Lâm tìm kiếm tung tích của Hoành nhi, đón hắn trở về.
- Ừm!
Phụ nhân gật đầu thật mạnh một cái, trong mắt càng là chảy ra kích động nước mắt.
Một ngày này, bọn họ đã đợi rất lâu rồi, nhưng chỉ cần Đường Hùng và cha con Hỏa Nộ không chết thì Ngô Hoành sẽ vĩnh viễn không có cơ hội trở về. Một khi trở về, không chỉ bất lợi đối với bản thân hắn, mà còn bất lợi đối với Ngô gia.
Dù sao thì thực lực của Ngô gia bọn họ vẫn còn quá kém, căn bản không thể gánh nổi Ngô Hoành.
Nếu không phải lúc trước nhờ có phủ Thành Chủ ra mặt thì chỉ sợ Ngô Hoành đều đã chết. Nhưng may mà bây giờ đã có cơ hội, cha con Hỏa Nộ và Đường Hùng đều đã chết, con của bọn hắn - Ngô Hoành cũng có thể quang minh chính đại trở về.