Một bóng người nhỏ bé màu đỏ, nện bước chân ngắn của mình phóng về hướng biệt viện của Ngô Hoành, còn có hai người thị nữ đi theo phía sau lưng cô.
- Các ngươi nhìn thấy ca ca ta trở về rồi sao?
Giọng trẻ con non nớt từ trong miệng tiểu nữ hài phát ra.
Cô một đường chạy đến trước cổng chính của biệt viện, mắt to tròn căng nhìn mấy người hầu đứng ở cửa.
- Tiểu thư, ngài chậm một chút, cẩn thận ngã.
Hai người thị sau lưng cô khẩn trương nói.
- Các ngươi nhìn thấy ca ca ta trở về rồi sao?
Tiểu nữ hài hỏi lần nữa.
- Tiểu thư Tiểu Nhã. Quản gia Ngô Tam đã mang theo đại thiếu gia đi gặp gia chủ rồi.
Một người hầu đứng gác cổng trả lời.
- Có điều, sư tôn và đồng môn sư huynh đệ của đại thiếu gia đều ở trong biệt viện.
Đúng lúc này, Hổ Nữu nghe được động tĩnh từ trong sân đi ra.
Mấy người hầu liếc mắt nhìn thấy Hổ Nữu, vội vàng tiến lên hỏi:
- Vị tiểu thư này, ngài có chuyện gì sao?
Ngô Tiểu Nhã hiếu kỳ nhìn qua, nhất thời, hai tiểu nữ hài hiếu kỳ nhìn nhau.
Đây là lần thứ nhất Hổ Nữu gặp được tiểu nữ hài khoảng độ tuổi với cô.
. .
- Hoành nhi, ngươi nói là lần này ngươi là trở về cùng với sư tôn của ngươi à?
Ngô Vệ Quốc hỏi.
- Đúng vậy, cha, lần này không chỉ có sư tôn ta tới, mà sư huynh, sư đệ và sư muội của ta cũng tới.
Ngô Hoành nói.
- Nói như vậy, hiện tại, tu vi của ngươi khôi phục rồi à?
Lúc này, Ngô Vệ Quốc mới có rảnh quan sát kỹ càng con trai của mình.
Nhưng hắn lại không nhìn ra khí tức trên người Ngô Hoành mạnh cỡ nào, giống như vẫn chỉ là một người bình thường.
- Ừm! May mắn mà có sư tôn, ta mới có thể khôi phục.
Trên mặt Ngô Hoành lộ ra vẻ tôn kính.
- Cha, mẹ, để ta dẫn hai người đi gặp sư tôn ta?
Ngô Hoành lên tiếng nói.
- Tốt! Vợ chồng chúng ta cần phải cảm ơn sư tôn của ngươi thật tốt mới được!
…
Lúc này, trong tiểu viện.
- Ngô, cái này cho ngươi ăn, ta rất là thích ăn cái này.
Ngô Tiểu Nhã duỗi ra cánh tay nhỏ trắng noãn ra, từ trong mâm tròn trước mắt lấy ra một cái dài mảnh giống đồ ăn vặt, đưa tới trước mặt tiểu tỷ muội mới vừa quen.
Hổ Nữu mở ra cái miệng nhỏ nhắn ra, cắn một miệng.
“Xoạt xoạt" một tiếng.
- Thế nào, ăn ngon không?
Ngô Tiểu Nhã mong đợi nhìn tiểu tỷ muội của mình.
- Ừm, ăn ngon lắm!Hổ Nữu gật cái đầu nhỏ thật mạnh.
- Ăn ngon vậy thì ăn nhiều một chút.
Cách đó không xa, Vương Đằng nhìn một màn tiểu tỷ muội tình thâm này luôn cảm giác có chút không đáng tin cậy.
Có câu nói rất hay, cảm xúc của nữ nhân luôn thay đổi bất thường!
Đương nhiên, nam nhân cũng giống vậy!
Nhất là loại mới quen chưa được bao lâu này thì lại càng dễ lật xe.
- Cha, mẹ, các ngươi chờ ta một lát, ta đi vào nói với sư tôn một tiếng.
Trên mặt Ngô Hoành lộ ra vể áy náy nói.
Tuy nơi này là nhà hắn, trước mắt cũng là biệt viện của hắn, theo lý thì cha mẹ của hắn muốn đi vào là có thể trực tiếp đi vào.
Nhưng lần này sư tôn của hắn cũng đến đây, hắn vẫn phải chú ý một chút thì tốt hơn.
- Ừm, ngươi đi đi.
Ngô Vệ Quốc gật đầu nói.
Hắn thật sự không có cái gì không hài lòng, dù sao lần này con của hắn có thể bình an trở về đều là nhờ vị sư tôn kia.
Hắn cũng phải cảm ơn người ta thật tốt vì đã giúp hắn chăm sóc Hoành nhi trong hai năm này.
Còn về việc dùng lực lượng tinh thần cảm giác tình huống trong biệt viện thì hắn còn không đến mức không biết lễ phép như vậy.
Ngô Hoành đi vào biệt viện, vừa liếc mắt đã lập tức nhìn thấy hai tiểu nữ hài đang ngồi với nhau.
- Đây là? Tiểu Nhã?
- Nhị sư huynh, ngươi trở về rồi.
Hổ Nữu ngọt ngào hô một tiếng.
Tiểu nữ hài mặc đồ đỏ cũng ngơ ngác nhìn bóng người Ngô Hoành.
Tuy vốn cô tới đây là muốn tìm anh, nhưng đến lúc gặp mặt thì cô lại không biết nói cái gì.
Mà cô cũng không nhớ rõ bộ dạng lớn lên của anh mình như thế nào.
- Khục, muội muội của ngươi đến đây tìm ngươi, sau đó bị Hổ Nữu phát hiện.
Lúc này, âm thanh của Vương Đằng truyền tới.
- Đúng rồi, đem cha mẹ ngươi cũng mời vào đi.
- A, tốt, sư tôn.
Ngô Hoành nhìn thật sâu liếc tiểu nữ hài một chút, rồi đi về hướng bên ngoài biệt viện.
- Tiểu Nhã, sao ngươi lại ở nơi này?
- Cha, mẹ!
Ngô Tiểu Nhã nhìn thấy là cha mẹ tiến vào thì vội vàng reo hò một tiếng rồi chạy tới.
. .
. .
Ba ngày nay, ngoại trừ tham gia yến hội do Ngô Vệ chuẩn bị một lần ra thì sư đồ mấy người Vương Đằng đều đợi trong biệt viện, ngược lại là Ngô Tiểu Nhã thường xuyên đến tìm Hổ Nữu chơi.
Đương nhiên, Ngô Hoành là một ngoại lệ, mấy ngày nay hắn thường xuyên đi qua thăm cha mẹ.
- Cha mẹ, ngày mai ta chuẩn bị rời khỏi với nhóm sư tôn.
Ngô Hoành nói với hai người trước mặt.
- Cái gì? Sao lại nhanh như vậy? Hoành nhi, hay để ta nói với sư tôn ngươi một tiếng, ở lại nhiều thêm một đoạn thời gian rồi hãy rời đi?
Bỗng nhiên nghe được tin tức này, mẹ hắn nhất thời gấp gáp.
Ngô Hoành khó khăn lắm mới trở về mấy ngày, còn chưa ở nhà bao lâu thì lại muốn rời khỏi, bà sao không nóng nảy cho được.
- Mẹ, không được, ta còn phải về đi tu luyện.
Ánh mắt của Ngô Hoành kiên định nói.
Tuy hắn cũng rất muốn ở nha thêm mấy ngày nữa, được ở bên cạnh cha mẹ lâu hơn, nhưng hắn cũng hiểu rõ, con đường của hắn vẫn còn ở phía trước, thực lực của hắn còn rất nhỏ yếu, hắn còn phải nỗ lực hơn mới được.
- Ngươi ở nhà cũng có thể tu luyện.
Phụ nhân nói.
- Mẹ, không giống nhau.
Ngô Hoành lắc đầu nói.
- Cái này có. .
- Được rồi, phu nhân, Hoành nhi khẳng định là có ý nghĩ của mình, chúng ta cũng không cần ngăn cản hắn.
Đúng lúc này, Ngô Vệ Quốc ở bên cạnh cắt đứt lời của người phụ nữ.