Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 208 - Chương 208. Tàng Bảo Đồ

Chương 208. Tàng Bảo Đồ Chương 208. Tàng Bảo Đồ

Hắn cũng nhìn thấy ánh mắt kiên định trong ánh mắt của con trai, hắn hiểu nếu còn ngăn cản nữa cũng không có ý nghĩa, vẫn nên lựa chọn ủng hộ con trai.

- Cám ơn cha!

Trên mặt Ngô Hoành lộ ra một tia vui vẻ.

- Đúng rồi, Hoành nhi, ta muốn hỏi một chút, bây giờ thực lực của ngươi thế nào rồi? Sư tôn ngươi lại là thực lực gì?

Nghĩ nghĩ, Ngô Vệ Quốc cuối cùng vẫn hỏi ra vấn đề trong lòng hắn.

Mấy ngày nay, hắn cũng rất cố gắng muốn nhìn ra tu vi của mấy người Vương Đằng là gì, đáng tiếc hắn căn bản không nhìn ra được gì.

Ngoại trừ bên trong một lão đầu có tu vi Tụ Khí cảnh ra thì những người khác chỉ giống như là người bình thường.

- Cha, tu vi của bây giờ ta không kém gì đệ tử chân truyền của những tông phái kia.

Nói xong, trên người Ngô Hoành dâng lên một luồng khí tức mạnh mẽ, thoáng đảo qua khắp căn phòng.

- Cái này. .

Cảm nhận được khí tức mạnh mẽ trên người Ngô Hoành, vợ chồng Ngô Vệ Quốc nhất thời giật mình há hốc mồm, không biết nói gì cho phải.

Tuy khí tức đó chỉ thoáng qua một chớp mắt, nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được tu vi Ngô Hoành đã không kém gì một ít trưởng lão trong nhà.

- Còn về tu vi thật sự của sư tôn lão nhân gia người thì ta cũng không biết, chỉ có thể dùng thâm bất khả trắc để hình dung.

Qua rất lâu, vợ chồng Ngô Vệ Quốc mới lấy lại tinh thần từ trong rung động.

Ngô Vệ Quốc dùng sức vỗ vỗ bả vai Ngô Hoành, nói:

- Tốt, rất tốt, sau này ngươi nhất định phải theo tiền bối tu luyện thật tốt.

- Yên tâm đi, cha mẹ.

Còn về sư môn của Ngô Hoành ở đâu thì Ngô Vệ Quốc không hỏi, nếu như Ngô Hoành muốn nói thì hắn sẽ tự nói.

- Đúng rồi, cha mẹ, ta chỗ này có một ít đồ, còn xin các ngươi nhận lấy.

Ngô Hoành từ trên người lấy ra một cái túi trữ vật, đưa nó vào trong tay Ngô Vệ Quốc.

- Ngươi làm cái gì vậy? Nhanh thu lại đi.

- Cha, chỉ là một số thứ không quá đáng giá, ngươi cứ nhận lấy đi.

Ngô Hoành nói.

- Ngươi tu luyện ở sư môn cũng cần những tư nguyên này, ta không thể nhận được.

Ngô Vệ Quốc từ chối nói.

Tuy hắn không biết trong túi trữ vật này có thứ gì, nhưng đơn giản cũng là một số đan dược, linh thạch, hoặc là một số thiên tài địa bảo gì đó.

Dù sao thì hắn cũng là gia chủ Ngô gia, Ngô gia bọn họ cũng không thiếu những thứ này, ngược lại là con của hắn tu luyện ở sư môn chắc chắn rất cần những thứ này.

Hắn còn chuẩn bị đợi chút nữa cho con trai một chút tài nguyên tu luyện, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện gì vậy?

- Cha, ta tu luyện ở sư môn không thiếu tư nguyên, trong này cũng chỉ là một số đồ vật phổ thông, xem như lễ vật ta cho hai người các ngươi và muội muội đi.

Ngô Hoành tiếp tục khuyên nhủ.

Sự thật cũng đúng như hắn nói, trong túi trữ vật này đúng là chỉ có một số rất đồ vật phổ thông.

Đương nhiên, phổ thông là đối với sư đồ mấy người Vương Đằng mà thôi. Mà cái này, cũng đã được Vương Đằng đồng ý.

- . .

Cuối cùng, Ngô Vệ Quốc vẫn nhận túi trữ vật Ngô Hoành cho.

- Hoành nhi, lần này ngươi về sư môn, đại khái đến lúc nào mới có thể trở lại?

Mẹ hắn đột nhiên hỏi.

- Mẹ, chuyện này ta cũng không tiện nói, nhưng mà ít nhất cũng hai ba năm nữa.

Ngô Hoành nói.

Hắn đã từng nghe sư tôn nói, lần này sau khi trở về phải bế quan một đoạn thời gian. Nhưng mà chỉ cần hắn đột phá đến Linh Võ cảnh thì có thể thường xuyên về nhà rồi.

. .

Ngày kế tiếp, Vương Đằng lập tức chuẩn bị mang theo mấy đồ đệ rời khỏi.

- Ô ô. Ca ca. Nữu Nữu, các ngươi nhớ phải về thăm Tiểu Nhã thường xuyên đó!

- Ừm ừm! Sau này ta nhất định sẽ trở về gặp ngươi, Tiểu Nhã muội muội!

. . .

Ngoài thành, một tia sáng màu xanh xẹt ngang qua bầu trời, bay về phía nơi xa.

Mấy người sư đồ Vương Đằng đứng trên linh chu, nhìn phong cảnh xẹt qua.

Vẫn giống như lúc đến, Vương Đằng biểu thị là tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Lúc ấy não của hắn chắc chắn là bị nước vào, có thể là bị những "Thần kịch" kia ảnh hưởng.

- Sư tôn, bây giờ chúng ta chuẩn bị về tông môn sao?

Hổ Nữu hỏi.

Cô thật sự hơi nhớ nhà rồi, cô nhớ Vương Hân tỷ tỷ, mỗi lần Vương Hân tới tìm cô đều sẽ mang đồ ăn ngon cho cô.

- Không vội, trước đi đến chỗ được ghi lại tàng bảo đồ nhìn thử đã.

Vương Đằng nói.

- Tàng bảo đồ?

Sở Chiếu kinh hô một tiếng.

Hắn đã lớn như vậy rồi nhưng vẫn chưa thấy tàng bảo đồ chân chính bao giờ, lấy thân phận trước đó của hắn cũng không thiếu tài nguyên tu luyện, càng không vì một số cái gọi là tàng bảo đồ mà mạo hiểm tính mạng.

Nhưng từ sai khi bái Vương Đằng làm sư tôn, hắn biết bên trong một số tàng bảo đồ có giấu đại cơ duyên, nhất là tàng bảo đồ trong tay những khí vận chi tử kia, cơ duyên như thế kia bình thường là chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu, là chuyên môn chuẩn bị cho khí vận chi tử.

- Chẳng lẽ sư tôn đã lấy được tấm bản đồ bảo tàng này từ trên người Đường Hùng à?

Vừa nghĩ tới đó, cả người Sở Chiếu đã trở nên hưng phấn.

Mà Triệu Thiên ở bên cạnh cũng là lộ ra thần sắc mừng rỡ, lần trước hắn lấy được tàn đồ ở Tử Yên phái cũng là một tấm bản đồ bảo tàng, mà hắn cũng nhờ vào tấm bản đồ bảo tàng đó mới đạt được đại cơ duyên.

Tuy cơ duyên đó ở trong mắt sư tôn có thể không tính là gì, nhưng trong mắt hắn thì đó tuyệt đối là cơ duyên nghịch thiên.

Còn về hai người Phương Húc và Ngô Hoành thì lộ ra vẻ bình thản hơn rất nhiều.

Bọn họ lần trước từng chiếm được cơ duyên truyền thừa của tiền bối một lần, tuy cũng nhận được một ít gì đó, nhưng bọn họ thấy cũng chỉ như vậy mà thôi.

Lợi hại hơn nữa chẳng lẽ còn có thể vượt qua Thánh khí, công pháp tu luyện cấp Thần, công pháp cấp Thánh trong tay bọn họ hay sao?

Bình Luận (0)
Comment