Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 209 - Chương 209. Tàng Bảo Chi Địa

Chương 209. Tàng Bảo Chi Địa Chương 209. Tàng Bảo Chi Địa

Trong tay Vương Đằng xuất hiện một tấm bản đồ bảo tàng, sau khi hắn nhìn thoáng qua thì khống chế linh chu bay về một phương hướng.

Đương nhiên, tấm tàng bảo đồ hoàn chỉnh này là từ bốn tấm tàn đồ ghép thành.

Trong đó có hai tấm là Ngô Hoành lúc trước lấy được, hai tấm còn lại là hắn tìm được từ trong đông đảo túi trữ vật, và nhẫn không gian kia, còn về là ai thì không nói được rồi, dù sao cũng là bị Vương Đằng đạt được.

. .

Ngô Vệ Quốc trở lại thư phòng, từ trên người lấy ra một cái túi trữ vật, hắn nhìn túi trữ vật trong tay, trong mắt của hắn lộ ra vẻ vui mừng.

- Hoành nhi đã trưởng thành rồi!

Qua thật lâu hắn mới mở ra túi trữ vật, lấy đồ vật bên trong ra.

- Đây là?

Ngô Vệ Quốc cẩn thận nhìn vật trong tay, không nhịn được hô to một tiếng:

- Mẹ nó! Đây là linh khí Địa giai?

Hắn dùng sức dụi dụi hai mắt của mình, không dám tin nhìn linh khí trong tay.

Toàn bộ Ngô gia bọn họ cũng chỉ một món linh khí Địa giai hạ phẩm, mà còn nằm trong tay thái gia gia của hắn, mà hiện tại, trong tay hắn lại xuất hiện một món linh khí Địa giai, nhìn qua thì còn không chỉ là Địa giai hạ phẩm.

Trong đầu Ngô Vệ Quốc hiện ra ý nghĩ đầu tiên chính là:

- Chẳng lẽ Hoành nhi lại trộm linh khí của sư tôn hắn hay sao?

- Chắc là không phải đâu, Hoành nhi tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy!

Qua rất lâu, Ngô Vệ Quốc mới bình phục lại tâm tình kích động trong lòng.

Hắn lại lấy ra mấy đồ vật còn lại trong túi trữ vật.

Đợi sau khi thấy rõ những thứ này, miệng Ngô Vệ Quốc đã há to như quả trứng gà:

- Mẹ nó! Mẹ nó!

Hắn cảm giác trái tim của hắn sắp không chịu nổi rồi, hắn chưa từng rung động như thế này bao giờ, cho dù lúc trước hắn tiếp quản Tàng Bảo các của gia tộc thì cũng chưa từng kích động như thế.

Giá trị của những món đồ trước mắt này thật sự là quá cao, tuy đồ vật không nhiều, nhưng giá trị của mỗi một món lại còn cao hơn món bảo vật trân quý nhất trong Tàng Bảo các của Ngô gia bọn hắn.

- Cái này… Sư tôn của Hoành nhi đến cùng là người như thế nào?

. .

Lưu Vân sơn mạch là một sơn mạch nằm ở vùng ngoại ô của quận Ngọc Lâm, cũng là mục tiêu lần này của Vương Đằng.

- Vù!

Một tia sáng màu xanh xẹt ngang bầu trời, bay về hướng chỗ sâu Lưu Vân sơn mạch.

Còn về chuyện kinh động cường giả ở đây thì Vương Đằng tuyệt đối không lo lắng.

Tuy từ trước đến giờ hắn vẫn luôn suy nghĩ cẩn thận, hành sự cẩn thận, nhưng lấy tu vi thực lực của hắn bây giờ, ở trong Vương Triều Đại Càn tuyệt đối ít có đối thủ, hắn cũng có thể buông lỏng hơn một chút.

Chỉ cần hắn không quá phô trương thì xác suất gặp phải nguy hiểm vẫn rất thấp.

- Sư tôn, chính là ở đây sao?

Sở Chiếu hưng phấn hỏi.

- Ừm, có lẽ là ở gần đây, các ngươi cẩn thận tìm một chút xem.

Vương Đằng nói với mấy người.

- Vâng, sư tôn.

Ngay sau đó, mấy người bay về nhiều hướng xung quanh, bắt đầu tìm kiếm tàng bảo.

Những bảo tàng giống như thế này, không phải chỉ cần dùng lực lượng tinh thần dò xét là có thể tìm ra, đương nhiên, nếu như lực lượng tinh thần đủ cường đại thì cũng có thể dò xét điều tra ra.

Nhưng mà chí ít với lực lượng tinh thần hiện tại của Vương Đằng không thể dò xét được tàng bảo ở đâu.

Sau ba mươi phút, mấy đồ đệ đều lần lượt trở về.

- Sư tôn, phương hướng của ta không có phát hiện.

- Sư tôn, phương hướng của ta cũng không có phát hiện.

- . .

Đúng lúc này, đại đồ đệ Phương Húc hưng phấn chạy về.

- Sư tôn, ta phát hiện một vách đá sâu không thấy đáy ở phía trước.

Vương Đằng dời ánh mắt về phía đại đệ tử của mình, nếu như nhớ không lầm, hình như lần trước cũng là Phương Húc phát hiện ra chỗ sơn cốc bí cảnh.

Chẳng lẽ đệ tử này của hắn lại có. . .

- Chúng ta đi qua đó xem một chút.

. .

- Đáng chết, một ngày nào đó ta sẽ trở về báo thù.

Một thiếu niên cả người chồng chất vết thương, trong mắt lóe ra đây sự cừu hận.

Bóng người của hắn không ngừng di chuyển, vọt thẳng vào trong Lưu Vân sơn mạch.

Cũng không lâu lắm, lại có hai mươi mấy người áo đen xuất hiện.

- Hắn không trốn thoát đâu, đuổi theo cho ta!

- Vâng!

Nguyên một đám người áo đen phóng đi như gió, chạy về hướng Lưu Vân sơn mạch.

. .

- Sư tôn, chính là chỗ này.

Phương Húc mang theo đám người Vương Đằng đi tới một chỗ vách đá, chỉ về phía đáy vực sâu không thấy đáy phía dưới nói.

- Trước đó, ta đã thử dùng lực lượng tinh thần dò xét phía dưới nhưng lực lượng tinh thần vừa gặp phải đám sương trắng kia thì đã không dò xét được gì nữa.

Nghe được lời này của Phương Húc, lông mày của Vương Đằng nhíu lại.

Lực lượng tinh thần của hắn cũng thử dò xét xuống phía dưới, quả nhiên như Phương Húc nói, khi lực lượng tinh thần của hắn vừa gặp phải sương trắng đó thì không còn dò xét được gì nữa.

- Xem ra tàng bảo kia thật sự có khả năng ở nơi như thế này.

Vương Đằng thầm nghĩ trong lòng.

- Sư tôn, chúng ta có đi xuống không?

Sở Chiếu có chút hưng phấn hỏi.

Vừa rồi hắn cũng thử dùng lực lượng tinh thần dò xét phía dưới, thật sự đúng như đại sư huynh nói, chuyện này làm trong lòng hắn trở nên kích động.

- Các ngươi đều chuẩn bị một chút, trước tiên hãy sử dụng ngọc phù hộ thân ta cho các ngươi.

Xuất phát từ cân nhắc an toàn, Vương Đằng nói với mấy đồ đệ và Phương Đức.

- Vâng, sư tôn!

Từng lồng ánh sáng xuất hiện, đem bao phủ cơ thể mấy người lại.

- Vù!

Linh chu hóa thành một tia sáng xanh bay về hướng dưới vách núi.

. .

- Tất cả mọi người cẩn thận một chút.

Lúc này, linh chu đã bay vào trong làn sương mù trắng dưới vách đá, Vương Đằng phát hiện sau khi tiến vào sương trắng thì lực lượng tinh thần của hắn căn bản cũng không tạo nên tác dụng, chỉ có thể dùng ánh mắt thường để quan sát xung quanh.

Bình Luận (0)
Comment