Mà lại cũng chỉ có thể nhìn rõ sự vật trong phạm vi 100m, chuyện này khiến đến Vương Đằng càng trở nên cẩn thận hơn.
Cái gọi là sự tình ra khác thường tất có yêu!
Làm một nhân sĩ vững vàng, hắn rất quả quyết bố trí liên tục mấy trận pháp phòng ngự ở phía trên linh chu.
Cái này gọi là cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn.
- Sư tôn, sương trắng xung quanh nơi này thật kỳ quái, là tác dụng của trận pháp sao?
Ngô Hoành hỏi.
- Không phải.
Vương Đằng rất chắc chắn lắc đầu.
Tuy lực lượng tinh thần của hắn không có tác dụng, nhưng nhãn lực vẫn phải có, hắn cũng không phát hiện dấu vết trận pháp, hắn vẫn rất tự tin đối với điểm này.
- Tốt, chúng ta đi xuống xem một chút đi, mấy người các ngươi cẩn thận một chút, lấy trận phù truyền tống không gian ra chuẩn bị sẵn, nếu như có cảm giác không thích hợp thì lập tức sử dụng.
- Vâng, sư tôn!
Linh chu chậm rãi hạ xuống dưới, trải qua thời gian hơn hai mươi hơi thở, linh chu mới bay ra khỏi khu vực sương mù trắng.
Trong thời gian này, bọn họ cũng không gặp phải dị thường và nguy hiểm gì.
- Đây là?
- Vù!
Linh chu bay về một phương hướng với tốc độ cực nhanh.
Đập vào trong mắt mấy người Vương Đằng chính là một sơn cốc, trong sơn cốc có cây cối, có dòng sông, có thác nước, còn có một số động vật nhỏ chơi đùa ở trong rừng.
Nhìn sơn cốc trước mắt, Vương Đằng có thể khẳng định, nơi này tuyệt đối có cơ duyên tồn tại.
Tất cả những thứ trước mắt đều rất phù hợp với điều kiện của cơ duyên chi địa mà hắn biết, đáy vực có thế ngoại đào nguyên, không phải cơ duyên chi địa thì còn có thể là cái gì?
Quan trọng nhất chính là, hắn sớm đã cảm giác được trong sơn cốc này có tồn tại trận pháp.
Ai lại rảnh rỗi chạy đến dưới đáy vực bố trí một cái trận pháp làm gì chứ?
Ngoại trừ những người sắp chết, muốn lưu lại truyền thừa ra thì sẽ rất ít người làm chuyện như vậy.
Nếu như bây giờ có một thiếu niên bị đuổi giết rơi xuống nữa, hoặc là thiếu niên bị người có ác ý đẩy tới vách núi, sau đó lại chính là câu chuyện quen thuộc đệ nhất truyền kỳ quật khởi.
Còn về vì sao ngã từ trên vách núi cao như vậy xuống mà không chết, hoặc là không bị nện thành bánh thịt? Ngươi đã nhìn thấy khí vận chi tử nào có thể chết biệt khuất như vậy chưa?
Được nhánh cây ngăn cản một chút, rơi xuống lọt vào trong đầm nước, ngã xuống bị trọng thương, bên trong cơ thể có bảo vật thần bí hoặc là lực lượng huyết mạch cứu khí vận chi tử.
Tóm lại một câu, chính là sẽ không chết!
Đương nhiên, nếu như không phải khí vận chi tử thì chắc chắn là phải chết không nghi ngờ, bởi vì truyền thừa bảo địa này là lưu cho khí vận chi tử, những người khác không có phúc để hưởng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi giết khí vận chi tử không thể đẩy hắn tới vách núi, đại giang, đại hà, hoặc là những nơi nguy hiểm như tuyệt địa.
Bởi vì khi khí vận chi tử bị ép tới tuyệt cảnh thì những nơi này là nơi dễ xảy ra ngoài ý muốn nhất, cái gì trong nước xuất hiện vòng xoáy khủng bố, không gian phá toái, cuốn khí vận chi tử vào. Nếu gặp phải những loại tình huống như thế này này thì dù tu vi có cao cũng vô dụng.
Những nơi này đều là đang chờ khí vận chi tử đến, nếu những người khác dám đi theo vào thì không phải chết trong nháy mắt khi tiến vào thì cũng trọng thương sau khi tiến vào, trở thành dê đợi làm thịt.
Sau đó chỉ có thể chờ đợi lấy khí vận chi tử nhận được truyền thừa, tu vi tiến nhanh, giết ngược lại!
. .
- Sư tôn, đây chính là ngươi thường xuyên nói, nơi khí vận chi tử bắt đầu quật khởi sao?
Triệu Thiên hỏi.
- Không sai, đây chính là nơi những khí vận chi tử kia bắt đầu quật khởi.
Vương Đằng gật đầu nói.
- Đi, chúng ta vào xem.
Hôm nay, Vương Đằng hắn sắp cắt đứt mất con đường quật khởi của một khí vận chi tử rồi!
Không đúng, cơ duyên này xem ra chính là phúc nguyên!
Hiển nhiên, Vương mỗ hắn và đồ đệ đều là có người phúc nguyên!
- Ai, cũng không biết sau cùng nơi này sẽ tiện nghi cho khí vận chi tử xui xẻo nào nữa?
Đúng vậy, Vương Đằng đã chuẩn bị sẵn sàng, hôm nay dù hắn có phải đào sâu ba thước đất nơi này thì cũng không để lại bất kỳ thứ gì phía dưới đó.
Một đoàn người đi vào trong sơn cốc.
Chỉ thấy, một dòng sông chia sơn cốc này thành hai nửa, một bên là rừng cây, một bên là khu vực đất bằng, dòng sông cuối cùng là một cái thác nước.
Ánh mắt của mấy người lập tức bị một gốc đại thụ màu tím trên mặt đất hấp dẫn, thật sự là đại thụ kia vừa nhín đã thấy không tầm thường.
Cả cây đại thụ toàn thân màu tím, trên cành cây còn treo có một ít trái cây màu tím, vừa nhìn đã thấy bất phàm.
【 Tên 】: Lôi Vân Thụ
【 Phẩm giai 】: Địa giai
【 Tác dụng 】: Có thể luyện chế linh khí thuộc tính Lôi
(chú thích: Sau khi phục dụng Lôi Vân Thụ Tâm có thể tăng lên tốc độ tu luyện công pháp hệ Lôi trên diện rộng! )
【 Tên 】: Lôi Quang Quả
【 Phẩm giai 】: Địa giai
【 Tác dụng 】: Sau khi phục dụng có thể tăng lên cường độ nhục thân, có thể tăng lên tốc độ tu luyện công pháp hệ Lôi.
- Đồ tốt!
Hai mắt Vương Đằng lập tức phát sáng.
Tuy thứ này có thể không có tác dụng gì đối với hắn, nhưng đối với mấy đồ đệ, hoặc là đồ đệ tương lai của hắn thì vẫn rất hữu dụng.
Cho dù vô dụng thì cũng có thể lấy ra để đổi lấy tư nguyên hữu dụng hoặc là linh thạch.
Đồ vật có thể đổi lấy linh thạch thì ai lại chê ít!
- Sư tôn, đại thụ màu tím này là cái gì? Sao trước giờ ta chưa nhìn thấy vậy?
Phương Húc hỏi.
- Một loại thiên tài địa bảo Địa giai tên là Lôi Vân Thụ, trái cây trên cây tên là Lôi Quang Quả, có thể. .
- Các ngươi hái trái cây trên cây xuống trước đi.
Vương Đằng nói với mấy đồ đệ.
- Được rồi, sư tôn.