Nguyên một đám bắt đầu hái trái cây màu tím trên cây xuống, bỏ vào trong hộp ngọc.
- Sư tôn, bây giờ chúng ta làm gì đây?
- Chặt cái cây to này xuống!
- Oanh!
Đại thụ ngã xuống đất, bụi bay đầy trời!
Mấy người chặt đại thụ thành nhiều khúc, sau đó lại cẩn thận đào về hướng thụ tâm.
- Sư tôn, ta phát hiện một miếng ngọc phù.
Bỗng nhiên, Hổ Nữu giơ cánh tay nhỏ trắng noãn lên cao, trong tay cô còn cầm một miếng ngọc phù.
Vương Đằng nhận lấy ngọc phù, nhìn lại.
Hắn phát hiện, thứ này lại có thể là một môn bí pháp công kích thần hồn, tuy phẩm giai chỉ là Địa giai nhưng uy lực của nó lại không thể khinh thường.
- Xem ra người lưu lại cơ duyên này cũng không phải là người đứng đắn gì!
Vương Đằng thầm nghĩ trong lòng.
Nào có người nào lại đặt ngọc phù ở trong thân cây đại thụ chứ, đây là chuyện người đứng đắn có thể làm ra à?
Nếu là người không biết rõ về Lôi Vân Thụ này thì chỉ sợ cũng chỉ hái trái cây trên cây, ai lại sẽ để ý đến bản thân đại thụ chứ.
Sau đó, sau khi mấy đồ đệ đào ra thụ tâm, Vương Đằng lại bắt đầu suy nghĩ xem có nên một chưởng đào Lôi Vân Thụ Căn lên luôn không. Thế là hắn mới dùng một chưởng đánh bay gốc cây lên.
- Thật sự là khá lắm, người này tuyệt đối không đứng đắn!
Chỉ thấy một cái hộp sắt lẳng lặng nằm trong cái hố.
- Sư tôn, sao ngươi lại biết này đến phía dưới còn có đồ?
Mấy đồ đệ khâm phục nhìn sư tôn của mình.
Ai mà ngờ được rễ cây của một cây đại thụ sẽ còn cất giấu đồ vật?
Bọn họ cũng dùng lực lượng tinh thần dò xét dưới lòng đất, nhưng lại không có bất kỳ phát hiện nào.
- Khục, các ngươi nhớ kỹ, gặp loại thiên tài địa bảo không biết lai lịch này thì nhất định phải đào sâu ba thước.
Vương Đằng ho khan một tiếng nói.
Hắn có thể nói thế nào? Hắn cũng chỉ là thử một chút mà thôi, ai biết dưới rễ cây lại thật sự cất giấu đồ vật.
- Sư tôn, chúng ta biết rồi.
- Ừm, mấy người các ngươi đi vào trong sơn cốc kiểm tra những chỗ khác, nhất định không thể bỏ qua bất kỳ chỗ nào.
- Vâng, sư tôn!
Khi nhìn thấy bên trong một gốc đại thụ lại có hai món bảo vật thì sáu người đều cực kỳ hưng phấn càng quét mỗi một chỗ trong sơn cốc này.
. . .
- Rầm rầm rầm. .
Từng tiếng nổ thật to từ trong sơn cốc truyền ra, nếu như là người không biết chuyện thì sợ rằng sẽ tưởng là bên trong đang xảy ra một trận đại chiến kinh thiên.
Sau hai canh giờ, năm đồ đệ của Vương Đằng và Phương Đức mới lần lượt trở về.
Lúc này bộ dáng của sơn cốc sớm đã thay đổi rất lớn, cảnh sắc phong cảnh tú lệ trước kia đã bị phá hư hoàn toàn, tóm lại cũng là một câu, thật sự là... Một lời khó nói hết!
- Sư tôn, ta không phát hiện đồ vật đặc biệt gì khác.
- Ta cũng thế.
- . .
Ngữ khí của mấy người đều có chút uể oải, bọn họ lãng phí thời gian dài như vậy, nhưng ngoại trừ tìm được một số linh hoa linh thảo cấp thấp và một số khoáng thạch giấu dưới đất ra thì không tìm được vật gì khác nữa cả.
Chuyện này làm cho mấy người đều có chút thất vọng.
Đột nhiên, Phương Húc nhìn dòng sông trước mắt, ánh mắt sáng lên. Hình như bọn họ vẫn còn một chỗ chưa tìm.
- Sư tôn, chúng ta có nên cắt đứt dòng thác nước để tìm kiếm bảo vật không? Ta có dự cảm, trong này có thể có bảo vật.
Mấy người khác nghe thấy đại sư huynh nói như vậy thì ánh mắt cũng sáng lên.
Quả nhiên, đại sư huynh chính là đại sư huynh, giác ngộ tìm bảo vật này cũng cao hơn bọn hắn rất nhiều.
Vương Đằng cũng kinh ngạc liếc nhìn Phương Húc một chút:
- Đồ đệ này có thể thật sự sinh ra là để tầm bảo, chỉ với tinh thần này thôi cũng đã rất đáng cho mọi người học tập.
Đương nhiên, loại tinh thần này đối với những người có thực lực tu vi không tốt kia thì tốt nhất vẫn không học thì tốt hơn, dù sao thì chuyện này cũng rất dễ dẫn tới phiền toái không cần thiết, thậm chí có thể bởi vậy mà mất mạng.
- Ừm, các ngươi đều lui xa ra một chút.
Vương Đằng nói với mấy người.
Tuy hắn đã dùng lực lượng tinh thần dò xét qua con sông và thác nước này, cũng không có phát hiện vật gì đặc biệt ở trong đó.
Nhưng nhìn đồ vật không thể nhìn bề ngoài, có vài bảo vật không thể dùng lực lượng tinh thần để dò xét được, giống như cái hộp sắt nhỏ kia vậy, chỉ có dùng ánh mắt để nhìn, phải chạm đến mới có thể phát hiện.
Thậm chí có chút bảo vật đặc biệt thì ngay cả ánh mắt cũng không thể nhìn thấy, chỉ có dụng tâm cảm thụ mới có thể phát hiện.
Đợi mấy đồ đệ và Phương Đức lui xa ra, Vương Đằng mới khí vận đan điền, lấy Trấn Ma Tháp ra, chỉ thấy nước trong dòng sông mãnh liệt tràn vào trong Trấn Ma Tháp.
- Đại sư huynh, nhị sư huynh, bảo vật trong tay sư tôn cũng là lấy được từ trong di tích trên hoang nguyên Thanh Dã kia sao?
Sở Chiếu hỏi.
- Không sai, bảo vật trong tay sư tôn tên là Trấn Ma Tháp, là một món Thánh khí.
Ngô Hoành trả lời.
Nghe nói như thế, Sở Chiếu và Triệu Thiên nhất thời lại không biết nói gì cho phải, chỉ có thể dùng ánh mắt hâm mộ nhìn sư tôn.
- Dùng Thánh khí đựng nước, chỉ sợ việc này cũng chỉ có sư tôn của bọn họ mới có thể làm được.
Sau mười mấy phút, nước trong dòng sông đã càng ngày càng ít, vài chỗ sắp thấy đáy, chỉ có đầm nước phía dưới chân thác nước thì sâu hơn một chút.
Lúc này, bên trong đầm nước nhỏ kia đang có một đôi mắt lén lút nhìn một đoàn người Vương Đằng trên bờ.
- Thật sự là lấn yêu quá đáng! Thậm chí ngay cả một dòng sông cũng không buông tha!
Nhớ nó từ khi sinh ra đến nay đều luôn sống ở đây, cho tới bây giờ đều chưa bước ra khỏi tòa sơn cốc này.