Căn cứ theo ký ức truyền thừa của nó, thế giới bên ngoài rất là nguy hiểm.
Làm một Yêu thú tiếc mệnh, nó quyết định sẽ ở đây sinh hoạt tu luyện cả một đời, trừ phi tu luyện đến cảnh giới của tổ tiên trước kia, thì nó mới sẽ xem xét vấn đề đi ra.
Thật không ngờ rằng, ngay ngày hôm nay, nơi này vậy lại có một đám ác nhân tới.
Bọn họ đầu tiên là chặt cây mà bình thường hắn thích ăn xuống.
Việc này, nó nhịn!
Chỉ hi vọng bọn họ có thể nhanh chóng rời khỏi đây.
Tiếp đó, nhóm ác nhân này lại trắng trợn phá hư sơn cốc, trực tiếp phá hủy chỗ ở của nó.
Tốt, cân nhắc đến bọn họ có nhiều người như vậy, nó cũng nhịn!
Nhưng nó thật sự không ngờ rằng, nhóm ác nhân này lại còn không bỏ qua, lại đánh chủ ý lên dòng sông.
Mắt thấy nước trong dòng sông càng ngày càng ít, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì nó sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ.
- Thật sự là quá khi dễ yêu!
Sau đó, nó động!
Một đạo hư ảnh trong suốt dài mảnh kích bắn về hướng Vương Đằng.
- Hả? Thứ gì vậy?
Ánh mắt của Vương Đằng ngưng tụ, bàn tay hắn tản ra ánh sáng màu vàng, chộp tới hư ảnh trong suốt kích xạ mà đến.
- Ba chít chít!
Bàn tay màu vàng óng trực tiếp bắt lấy hư ảnh trong suốt, theo bàn tay của Vương Đằng vừa dùng lực, chỉ thấy hư ảnh trong suốt biến thành một con rắn nhỏ màu trắng.
- Đây là gì vậy?
Vương Đằng nhướng mày, nhìn con rắn nhỏ màu trắng trong tay.
Trước đó hắn cũng không có phát hiện dưới đáy nước còn có một con Yêu thú tồn tại, nếu không phải con Yêu thú này công kích hắn thì chỉ sợ hắn vẫn không phát hiện được con rắn nhỏ màu trắng này có tồn tại.
Mà khí tức trên người con rắn nhỏ màu trắng này cũng không yếu, đã tương đương với tu vi Linh Võ cảnh của nhân loại.
Nghĩ đến đây, Vương Đằng ngưng thần nhìn về hướng con rắn nhỏ màu trắng trong tay.
【 Tên 】: Tam Nguyên Thủy Lân Thú
【 Chủng tộc 】: Yêu
【 Tu vi 】: Linh Võ cảnh tầng ba
(chú thích: Tam Nguyên Thủy Lân Thú trời sinh thân hòa nguyên tố Nước, giỏi che giấu khí tức, ở trong nước có thể hoàn toàn dung nhập vào trong đó, không có bất kỳ khí tức gì khuếch tán ra, bên trong cơ thể có một tia huyết mạch Chân Long cực kỳ yếu ớt, còn chưa kích hoạt. )
- Sư tôn, đây là yêu thú gì?
Mấy tên đệ tử nhìn thấy con rắn nhỏ màu trắng trong tay Vương Đằng thì cũng tò mò hỏi.
- Tam Nguyên Thủy Lân Thú.
Vương Đằng thuận miệng trả lời, ánh mắt của hắn lại đang quan sát con Tam Nguyên Thủy Lân Thú trong tay này.
- Thì ra là có thể hoàn mỹ dung nhập vào trong nước, am hiểu che giấu khí tức, khó trách lúc trước ta không phát hiện ra tung tích của nó.
- Bên trong cơ thể còn có một tia huyết mạch Chân Long cực kỳ yếu ớt, chỉ có điều hệ thống lại không có đề xuất thu đồ đệ, chẳng lẽ là vì nó còn chưa kích hoạt huyết mạch hay sao?
Vương Đằng nhìn con rắn nhỏ trong tay, trong lòng âm thầm phán đoán.
Căn cứ theo hiểu biết của hắn, bên trong cơ thể Yêu thú nắm giữ một tia huyết mạch Chân Long thì tư chất đó cũng đã rất ghê gớm rồi, tuyệt đối sẽ không thua những người được gọi là thiên kiêu kia.
- Mau buông ta ra! Nhanh thả ta ra! Các ngươi đều là những người xấu!
Con rắn nhỏ màu trắng ở trong tay Vương Đằng không ngừng giãy giụa.
- Nói cho ta biết, ngươi có trưởng bối nào ở gần đây không? Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?
Tay của Vương Đằng hơi dùng lực.
- Huyên thuyên. Huyên thuyên. .
Trong miệng rắn nhỏ phát ra âm thanh cổ quái.
- Sư tôn, con rắn nhỏ này đang mắng ngươi!
Đúng lúc này, âm thanh giòn tan của Hổ Nữu vang lên.
Trong lòng Tam Nguyên Thủy Lân Thú nhất thời giật mình, nó không ngờ rằng trong số những người này lại có một cái tiểu nữ hài có thể nghe hiểu thú ngữ của Yêu thú chúng nó.
- Ta biết.
Bàn tay Vương Đằng nhất thời dùng thêm chút sức.
Thật sự tưởng là hắn nghe không hiểu Yêu thú ngữ sao? Vạn Vật Thông Linh Thuật của hắn cũng không phải học vô ích, không chỉ là Yêu thú ngữ, cho dù là thực vật có linh trí thì hắn cũng có thể giao lưu.
Trong mấy người ở đây, ngoại trừ Phương Đức nghe không hiểu ra thì những người khác đều có thể nghe hiểu Yêu thú ngữ.
- Tê! Đau đau đau, tha mạng. .
Tam Nguyên Thủy Lân Thú vội vàng cầu xin tha thứ.
Từ khi nó sinh ra đến nay chưa bao giờ nhận qua thống khổ như vậy.
- Mau nói, nếu không thì ta sẽ nướng ngươi!
Vương Đằng nghiêm nghị quát.
- Sư tôn, hay là chúng ta nướng con rắn nhỏ này ăn đi!
Ánh mắt Hổ Nữu sáng lên nhìn con rắn nhỏ trong tay Vương Đằng, cô có cảm giác, nếu có thể ăn con rắn nhỏ này thì tu vi của cô nhất định có thể đột nhiên tăng mạnh.
- Đừng nướng ta mà! Tha mạng! Ta nói. .
. .