Căn cứ theo Vương Đằng quan sát suy đoán, chỉ cần tiến vào là nhân loại, cho dù là một người bình thường không có chút tu vi nà cũng có thể tiến vào trong huyệt động không trở ngại chút nào.
Con rắn nhỏ màu trắng kia không vào được chỉ sợ là vì nó là Yêu tộc.
Nghĩ đến đây, Vương Đằng không khỏi thở dài một hơi vì con rắn nhỏ kia:
- Thật sự là một con rắn nhỏ không may!
- Sư tôn, ngài có nắm chắc phá vỡ trận pháp này không?
Phương Húc ở bên cạnh hỏi.
- Không cần phá vỡ, chúng ta có thể. .. Chờ ta một chút, chờ vi sư thay đổi trận pháp một chút.
Vương Đằng chợt nhớ tới Hổ Nữu, nói.
Còn về Hổ Nữu tu luyện Khi Thần Bảo Thuật có thể thông qua trận pháp trước mắt này hay không, Vương Đằng cảm thấy không cần phải thử, lỡ như xuất hiện tình huống gì ngoài ý muốn thì hắn phải làm sao?
Dù sao thì Hổ Nữu cũng chưa tu luyện Khi Thần Bảo Thuật tới cảnh giới viên mãn.
Dù sao thay đổi trận pháp một chút cũng không tốn quá nhiều thời gian, có càng biện pháp ổn thỏa thì tại sao lại phải thử đi mạo hiểm chứ?
- Tốt, có thể tiến vào, nhưng mà các ngươi vẫn phải cẩn thận một chút.
Vương Đằng không quên dặn dò.
Dù sao thì không ai biết được tình huống trong đó như thế nào, tuy trận pháp ở cửa vào này có vẻ rất hữu hảo đối với nhân loại, nhưng lỡ như bên trong là bẫy rập thì sao?
Nói chung thì cẩn thận cũng sẽ không gây ra sai lầm lớn!
- Vâng, sư tôn!
Vương Đằng gật đầu, dẫn đầu đi vào huyệt động, bên trong cơ thể hắn sớm đã vận chuyển linh khí, một khi có chút không thích hợp thì hắn sẽ lập tức kích hoạt Vạn Thú Thần Giáp trên người để phòng ngự.
Mấy người Phương Húc thấy bóng người sư tôn biến mất ở trước mắt, nguyên một đám cũng đi theo đến cửa vào huyệt động.
- Đây là?
Vương Đằng phát hiện mình xuất hiện ở trước một cung điện, không sai, chính là một cung điện!
Chuyện này hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của Vương Đằng, trong tưởng tượng của hắn là một ngôi nhà đá, trong nhà đá có mấy cái căn phòng, theo thứ tự là phòng chứa đan dược, phòng tu luyện, phòng chứa vũ khí...
Mỗi một căn phòng đều có rất nhiều bảo vật...
Hoặc là có một bộ thi thể bất hủ đang đợi người hữu duyên đến.
Nhưng bây giờ xuất hiện ở trước mắt hắn là tình huống như thế nào?
Trong một huyệt động lại đột nhiên xuất hiện một cung điện sang trọng, mà Vương Đằng chỉ vừa liếc mắt đã nhìn ra, cung điện này vẫn là một món linh khí cấp Thiên.
Mẹ nó, đây là chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ là kiến thức của hắn quá ít?
Chuyện này quả thực là ra bài không theo lẽ thường!
- Wow, sư tôn, cung điện thật xinh đẹp, chúng ta mang nó về có được hay không?
Đúng lúc này, Hổ Nữu kinh hô một tiếng.
Cô là đã nhìn thấy quần thể cung điện ở núi Tiên Tử, so với mấy cái nhà gỗ nhỏ ở núi Vô Danh bọn họ tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Hiện tại, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một cung điện hào hoa như thế, ý nghĩ đầu tiên của cô chính là mang về, sau đó để tiểu tỷ kia của núi Tiên Tử nhìn thật kỹ một chút.
Ai bảo cô ta luôn luôn dùng cung điện của núi Tiên Tử dụ hoặc cô.
Ánh mắt của hai người Phương Húc và Ngô Hoành cũng sáng lên, vội vàng mở miệng hỏi:
- Sư tôn, chúng ta có mang cung điện này về không?
Núi Vô Danh bọn họ đúng là có chút keo kiệt!
- Ừm.
Vương Đằng nhẹ gật đầu đáp.
Nhìn thấy đồ tốt đương nhiên là phải lấy đi, cho dù mặt đất xuất hiện một viên linh thạch hạ phẩm thì hắn cũng phải nhặt lên, huống chi là một món linh khí cung điện cấp Thiên.
Vương mỗ hắn chính là người thờ phụng chính sách Tam Quang.
Người bình thường nhìn thấy một tòa cung điện lớn như vậy chắc chắn sẽ không có biện pháp gì mang đi, dù sao thì cung điện này quá lớn, nhẫn không gian trên người bọn họ khẳng định không chứa nổi.
Trừ phi bọn họ tiến vào trong cung điện trước, tìm được trận pháp hạch tâm luyện hóa, sau đó sẽ có thể khống chế cung điện thu nhỏ lại, bỏ vào trong nhẫn không gian.
Có lẽ đây cũng là một khảo nghiệm người chủ cung điện lưu lại.
Nếu không thì trực tiếp ném bảo vật ở nơi đó, chờ đợi người hữu duyên tới không tốt sao?
Nhưng Vương Đằng thì lại hoàn toàn không cần phiền toái như vậy, cho dù là Trấn Ma Tháp trong tay hắn, hay là Hạo Thiên Tháp hoặc là không gian hệ thống thì cũng đều có thể nhẹ nhàng thu cung điện này lại.
Theo Vương Đằng vung tay lên, cung điện trực tiếp bị hắn thu vào trong không gian hệ thống bên.
Đương nhiên, hắn có thể làm được nhẹ nhàng như vậy chính là vì cung điện này không còn tinh thần lạc ấn.
Có lẽ người lưu lại cung điện này cũng không ngờ rằng sẽ có người ra bài không theo lẽ thường như vậy!
- A, còn có một cái đầm nước nhỏ.
Sau khi cung điện bị thu hồi, mấy người đã nhìn thấy phía sau cung điện có một cái đầm nước nhỏ.
Sau khi cung điện bị thu hồi, linh khí trong vùng không gian này cũng dần dần nồng đậm lên, mà ngọn nguồn chính là đầm nước nhỏ kia.
- Sư tôn, là Linh Tuyền, không ngờ rằng ở đây lại có tồn tại Linh Tuyền!
Âm thanh hưng phấn của Sở Chiếu vang lên.
Phải biết cho dù là Vương Thất Đại Càng bọn họ thì cũng chỉ có hai nơi có Linh Tuyền, mà hai nói đó đều được bảo vệ kỹ lưỡng, người bình thường căn bản là không nhìn thấy được.
Không ngờ bọn họ lại phát hiện một Linh Tuyền ở đây.
Nghe thấy là Linh Tuyền, ánh mắt của Vương Đằng cũng sáng lên.
Có Linh Tuyền thì cũng mang ý nghĩa có khoáng mạch linh thạch, mà lại còn không phải khoáng mạch linh thạch bình thường, ít nhất cũng phải là mỏ quặng có thể sản xuất ra linh thạch trung phẩm mới sinh ra Linh Tuyền, thậm chí có khả năng sẽ ra sinh linh thạch thượng phẩm.
Mà Linh Tuyền cũng là một thứ tốt.
Một khi phát hiện Linh Tuyền tồn tại thì sẽ khiến các đại thế lực tranh đoạt, thậm chí xuất hiện một số thế lực không đủ thực lực bị diệt cũng là chuyện rất bình thường.