Thật sự là nó cũng không nghĩ ra được bây giờ mình có tác dụng gì đối với người trước mắt này.
Cho dù là thực lực hay độ hung tàn thì nó cũng không bằng người trước mắt này.
- Không cần chờ sau này ngươi trưởng thành, bây giờ chuyện chủ yếu nhất của ngươi chính là kích hoạt một tia huyết mạch Chân Long bên trong cơ thể, nếu không thì ta sẽ lập tức nướng ngươi.
Tam Nguyên Thủy Lân Thú nghe thấy vậy thì ngây dại, sao người trước mắt này lại biết trong cơ thể nó nắm giữ một tia huyết mạch Chân Long chứ? Hình như nó chưa nói chuyện này ra mà?
Nhưng không đợi nó kịp phản ứng đã bị Vương Đằng ném vào trong Trấn Ma Tháp.
- Sư tôn, trong cơ thể con rắn nhỏ vừa rồi kia thật sự có huyết mạch Chân Long à?
Sở Chiếu đột nhiên hỏi.
Tuy hắn chưa nhìn thấy Chân Long có bộ dáng gì, nhưng tại bọn họ Vương Thất Tàng Thư các bên trong lại có không ít ghi chép về huyết mạch Chân Long.
Bên trong cơ thể Yêu thú nắm giữ huyết mạch Chân Long, thấp nhất cũng có thể trưởng thành đến Vương cảnh, mà lại thể phách của bọn chúng còn rất cường đại, đều mạnh hơn người và Yêu thú cùng cảnh giới rất nhiều.
Nghe nói tộc Chân Long chân chính khi trưởng thành đều là Thần cảnh.
Nhưng vừa rồi hắn cũng đúng là nhìn thấy con rắn nhỏ màu trắng trong tay sư tôn kia, dáng vẻ của nó hoàn toàn không giống như là nắm giữ huyết mạch Chân Long.
- Ừm, con rắn nhỏ đó tên là Tam Nguyên Thủy Lân Thú, bên trong cơ thể của nó đúng là nắm giữ một tia huyết mạch Chân Long, nhưng mà huyết mạch cực kỳ yếu ớt, có thể kích hoạt hay không cũng là một cái vấn đề.
Vương Đằng nói.
- Thì ra là thế, sư tôn, ngươi tính xử trí con rắn nhỏ kia như thế nào?
Sở Chiếu hỏi lần nữa.
- Đợi xem thử nó có thể kích hoạt huyết mạch Chân Long bên trong cơ thể hay không, nếu như không thể kích hoạt thì chúng ta nuôi nó béo một chút, sau đó xào ăn.
Trong mắt Vương Đằng lộ ra một tia nhớ lại, trước đó hắn cũng đã ăn thịt rắn rồi. Tuy thịt rắn hầm lên ăn rất ngon, nhưng hắn vẫn thích ăn xào hơn.
- Sư tôn, nếu như con rắn nhỏ kia kích hoạt lên huyết mạch Chân Long bên trong cơ thể thì ngươi tính xử trí như thế nào?
Sở Chiếu lần nữa đột nhiên hỏi.
- Làm sao? Ngươi cảm thấy rất hứng thú đối với con rắn nhỏ đó à?
Vương Đằng nhìn thoáng qua Sở Chiếu nói.
- Đúng vậy, sư tôn, ta đúng là cảm thấy rất hứng thú đối với nó.
Sở Chiếu trả lời.
Hắn thân là người của Vương Thất, từ nhỏ đã nhận được một số tri thức, trong đó huyết mạch Chân Long là thường xuyên nhất.
Tuy hắn không có hứng thú gì đối với vương vị, nhưng lại cảm thấy rất hứng thú đối với Yêu thú có huyết mạch Chân Long.
Nhất là những ghi chép về Yêu thú nắm giữ huyết mạch Chân Long, trải quả trùng điệp kiếp nạn, cuối cùng hóa thành Chân Long, ngao du cửu thiên, càng làm cho tâm tình của hắn bành trướng.
Hắn cũng rất muốn nắm giữ một Yêu thú có huyết mạch Chân Long làm chiến thú, đáng tiếc, lấy thân phận vương tử Vương Triều Đại Càn của hắn còn chưa thể chiếm được Yêu thú dạng này.
Lần này thật vất vả mới được đi cùng sư tôn, nhìn thấy một con rắn nhỏ nắm giữ huyết mạch Chân Long, nói cái gì thì hắn cũng muốn thử một lần.
Nếu như Tam Nguyên Thủy Lân Thú biết ý nghĩ trong lòng Sở Chiếu thì nói không chừng sẽ giơ ngón cái lên, nói một câu:
- Người này thật là một người tốt!
- Nếu như con rắn nhỏ đó thật có thể kích hoạt huyết mạch Chân Long bên trong cơ thể, đến lúc đó vi sư sẽ giao nó cho ngươi.
Vương Đằng tùy ý nói.
Hắn ngược lại cũng không phải cảm thấy quá hứng thú đối với con rắn nhỏ đó, hắn chỉ thuần túy là muốn nhìn xem thử sau khi con rắn nhỏ này kích hoạt huyết mạch Chân Long trong cơ thể thì hắn có thể đạt được hệ thống thông báo thu đồ đệ hay không.
Nếu như thật sự có thể đạt được thông báo thu đồ đệ thì chưa biết chừng hắn sẽ tìm kiếm một số đệ tử chưa kích hoạt huyết mạch đặc biệt.
Còn về Hổ Nữu thì là một loại khác, tuy huyết mạch của cô lúc ấy cũng chưa được kích hoạt, nhưng thiên tư của cô đã đủ cao.
- Cảm ơn sư tôn!
Trên mặt Sở Chiếu lộ ra vẻ hưng phấn.
. . .
- Nhanh, tiểu tử kia ngay ở phía trước, đừng để hắn chạy thoát.
Sáu bảy người áo xếp thành hình quạt bao vây về hướng Hứa Phi Vũ.
- Đáng chết!
Hứa Phi Vũ nhìn người áo đen phía sau đuổi theo tới, trong lòng cũng cực kỳ bất đắc dĩ.
Trên người hắn vốn đã có thương thế, tu vi cũng chỉ mới là Tụ Khí cảnh trung kỳ, mà người truy đuổi sau lưng hắn, mỗi một người đều có tu vi không yếu hơn hắn, thậm chí còn có hai người áo đen có tu vi đạt đến Ngưng Nguyên cảnh tầng một.
Rất nhanh, mấy người áo đen nhanh chóng bao vây Hứa Phi Vũ lại.
- Khặc khặc, Hứa thiếu gia, ngươi chạy nữa đi, sao lại không chạy nữa?
Một người áo đen nhìn Hứa Phi Vũ, cười khằng khặc quái dị nói.
Hứa Phi Vũ không nói gì, hắn chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn mấy người áo đen trước mắt.
- Hứa thiếu gia, đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ngươi nhìn ta như vậy, ta sẽ sợ đấy! Ha ha ha. .
- Ha ha ha. .
Mấy người áo đen khác thấy thế cũng cười phá lên.
Bọn họ đã bao vây chặt cứng, lấy thực lực của bọn hắn, Hứa Phi Vũ có chắp cánh khó thoát!
. . .
- Trận pháp này ngược lại là có chút ý tứ, xem ra tạo nghệ trận pháp của người này cũng không tầm thường.
Vương Đằng nhìn trận pháp ở chỗ cửa vào huyệt động, như có điều gì thầm nghĩ.
Dù sao thì có thể ngăn cản một con Yêu thú tu vi Linh Võ cảnh xâm nhập, lực phòng ngự vẫn là rất mạnh mẽ.
Đương nhiên, thú vị không phải điểm ấy, mà chính là Vương Đằng nhìn ra được, trận pháp này chủ yếu nhất vẫn là năng lực phân biệt khí tức.