Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 214 - Chương 214. Hứa Phi Vũ

Chương 214. Hứa Phi Vũ Chương 214. Hứa Phi Vũ

Đây chính là tài phú nó vất vả lắm mới để dành được, không ngờ vào hôm nay lại phải chắp tay dưa người khác như vậy.

Nhưng mà vì bảo trụ Yêu mệnh, nó nguyện ý từ bỏ những vật ngoài thân này.

- Ừm.

Trong mắt Vương Đằng không có quá nhiều vẻ hưng phấn, tuy đồ vật không ít nhưng đại đa số đều là tư nguyên cấp thấp, đối với hắn và mấy đồ đệ thì cũng không có tác dụng quá lớn.

Tối đa cũng coi như phát cái tiểu tài mà thôi!

Đợi sau khi Vương Đằng thu tất cả tư nguyên vào không gian hệ thống, Hổ Nữu rốt cục vẫn không nhịn được chạy tới.

Cô ôm chặt lấy bắp đùi sư tôn, trơ mắt nhìn con rắn nhỏ trong tay Vương Đằng nói:

- Sư tôn, hay là chúng ta nướng con rắn nhỏ này ăn đi?

Nói xong, cô còn vụng trộm liếm môi một cái.

Cô cảm giác con rắn nhỏ này có sức hấp dẫn rất lớn đối với cô, còn lớn hơn so với thi thể của Yêu thú Thiên Võ cảnh mà sư tôn cho cô kia.

- Đừng! Đại nhân! Đừng nướng ta mà! Ta là một Yêu thú tốt, thịt của ta không thể ăn, ta đã giao tất cả bảo vật cho các ngươi. Các ngươi không thể làm như vậy!

Âm thanh của Tam Nguyên Thủy Lân Thú thê lương cùng cực, âm thanh kia làm cho người nghe. . .

Nó làm sao cũng không ngờ rằng trên thế giới lại có tiểu nữ hài ác độc như thế, thậm chí ngay cả rắn nhỏ đáng yêu như nó mà cũng không buông tha, còn muốn nướng nó.

- Vì sao ngươi muốn ăn con rắn nhỏ này?

Vương Đằng hỏi.

- Sư tôn, ta cảm giác ăn con rắn nhỏ này sẽ có chỗ cực tốt đối với ta.

Hổ Nữu nuốt ngụm nước miếng nói.

Nghe nói như thế, Vương Đằng lập tức hiểu ra, chuyện này chắc là có quan hệ với công pháp tu luyện của Hổ Nữu, có thể thôn phệ huyết mạch Chân Long trong cơ thể Tam Nguyên Thủy Lân Thú.

- Đừng, đại nhân, thịt của ta thật không thể ăn, ta hữu dụng đối với ngươi, trong cơ thể của ta có Chân... Ta nói là ta thiên tư bất phàm, sau này khẳng định sẽ có chỗ hữu dụng đối với đại nhân ngươi. . .

Tam Nguyên Thủy Lân Thú không ngừng khóc lóc kể lể.

Vương Đằng nhìn rắn nhỏ trong tay, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói với Hổ Nữu:

- Hổ Nữu, con rắn nhỏ này còn có chút tác dụng đối với sư tôn, tạm thời không thể cho ngươi ăn.

- Có điều, nếu như sau này phát hiện rắn nhỏ này không hữu dụng, đến lúc đó lại cho ngươi nướng ăn có được hay không?

- Vừa vặn nuôi con rắn nhỏ này lớn một chút, vỗ béo một chút.

Nghe được lời này của sư tôn, trong mắt Hổ Nữu lập loè tỏa sáng, cô vội vàng gật cái đầu nhỏ nói:

- Ừm, cảm cảm ơn sư tôn! Rắn nhỏ, ngươi phải nhanh lớn lên một chút!

Rắn nhỏ màu trắng ở trong tay Vương Đằng vặn vẹo càng thêm kịch liệt.

Quả nhiên, nhóm người này thật sự là quá hung tàn!

. . .

- Phù ~! Phù ~!

Hứa Phi Vũ há miệng thở hổn hển, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn về phía sau lưng, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh chiến đấu và tiếng hét phẫn nộ từ sau lưng truyền đến.

- Đáng chết Lưu gia và Điền gia đáng chết! Rồi sẽ có một ngày ta giết sạch hai gia tộc các ngươi!

Hứa Phi Vũ nghĩ tới hai gia tộc này thì trong lòng lại dâng lên một ngọn lửa hừng hực, giống như muốn xé rách tất cả.

Hắn sinh ra ở một trong ba đại gia tộc của thành Ngọc Lan - Hứa gia.

Thành Ngọc Lan có ba đại thế lực, theo thứ tự là phủ Thành Chủ Điền gia, Hứa gia bọn họ, và Lưu gia bèo bọt nhất.

Trong đó thì phủ Thành Chủ Điền gia có thực lực cường đại nhất, Hứa gia không thể không liên thủ với Lưu gia, cùng nhau đối kháng phủ Thành Chủ Điền gia.

Mà Hứa Phi Vũ hắn và tam tiểu thư Lưu gia, từ nhỏ đã có thông gia từ bé, nhưng ai mà ngờ được rằng, vị hôn thê của hắn lại đã sớm vụng trộm với nhị thiếu gia Điền gia của phủ Thành Chủ, không ngờ Điền gia và Lưu gia vẫn luôn âm thầm hợp tác với nhau.

Nếu không phải lần này hắn vô tình phát hiện thì chỉ sợ Hứa gia bọn họ sẽ bị hai nhà này giấu giếm, sau cùng bị hai nhà này chiếm đoạt.

Nhưng hắn cũng bởi vậy bị cường giả được hai nhà âm thầm bồi dưỡng truy sát.

- Lần này sau khi trở về, ta nhất định phải nói với phụ thân đề phòng Điền gia và Lưu gia.

- Để ta ngăn cản con Yêu thú này, các ngươi tiếp tục đuổi theo tiểu tử kia, nhất định đừng cho hắn chạy trốn.

Phía sau truyền đến tiếng gầm giận dữ.

Hứa Phi Vũ nghe được tiếng rống giận này thì thân thể theo bản năng chạy về phía trước.

Âm thanh vừa rồi là của người có tu vi cao nhất trong mấy người đuổi giết hắn, có tu vi Ngưng Nguyên cảnh hậu kỳ.

Vừa rồi hán kém chút bị người này bắt lấy, may mà vào lúc nguy cấp, không biết từ đâu lại xuất hiện một con Yêu thú ngăn cản mấy người áo đen đang đuổi giết hắn, hắn cũng nhờ vậy mà trốn qua một kiếp.

Nhưng người đuổi giết hắn lại không chỉ có mấy người áo đen kia, những người khác cũng đều đang tới gần vị trí của hắn.

Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, hắn sẽ có nguy cơ bị bắt.

- Vù… vù… vù…

Sáu bảy bóng người xuất hiện ở nơi mà Hứa Phi Vũ vừa mới dừng lại, bọn hắn phân biệt phương hướng một chút, sau đó đuổi theo về hướng Hứa Phi Vũ rời khỏi.

. .

- Đại nhân, thật ra ta có thể ký kết khế ước chủ tớ với ngài.

Tam Nguyên Thủy Lân Thú đề nghị.

Nó cảm thấy vẫn là ký kết khế ước với nhân loại kia an toàn hơn, ít nhất nhất thì tính mạng của nó sẽ được bảo hộ.

Dù chỉ là khế ước chủ tớ, nhưng nó cảm thấy cũng có thể chấp nhận được.

- Ngươi cảm thấy ngươi có tác dụng gì đối với ta?

Vương Đằng hỏi.

- Cái này… Đại nhân, thiên tư của ta rất cao, chờ sau khi ta trưởng thành, ta nhất định có thể trở thành trợ lực của ngài.

Tam Nguyên Thủy Lân Thú suy nghĩ một hồi lâu mới nghĩ ra một câu nói như vậy.

Bình Luận (0)
Comment