Đồ vật: 107 viên Đề Thăng Tư Chất Đan, 1049 viên Ngộ Đạo Đan, 20 viên Đế Vương Chi Khí sợi, 56 viên Chính Dương Định Linh Hoàng Đan, 2038 viên Tử Linh Đan, 1488 viên Thiên Cơ Hư Linh Đan, 31888 viên Ngưng Nguyên Đan, 7 viên Tụ Khí Đan 3888, 138 viên Tinh Thạch Không Gian, 56 viên Thiên Linh Dịch, Khinh Vũ Phi Chu, Liệt Ma Đao (cấp Thánh trung phẩm), Thánh Viêm Liệt Hồn Phiến (cấp Thánh thượng phẩm), Hư Không Toa (cấp Thánh hạ phẩm), Xích Nhật Kiếm (cấp Thánh trung phẩm), Long Uyên Kiếm (cấp Thánh thượng phẩm), Hạo Thiên Tháp (cấp Thần cực phẩm), Vạn Thú Thần Giáp (cấp Thần trung phẩm), Hỏa Long Đan Đỉnh (cấp Thần hạ phẩm), Long Lân Liệt Diễm Giáp (cấp Thánh thượng phẩm). .
- Giá trị khí vận chỉ tăng lên 7 điểm, xem ra đây là hàng lởm rồi.
Sau khi Vương Đằng nhìn thấy điểm khí vận chỉ tăng lên thành 83 thì cũng hiểu rõ ra.
Cái này khí vận chi tử xui xẻo này còn kém hơn cả Diệp Viêm trước kia nữa.
Nếu không phải hiện tại, khí vận của Vương Đằng đủ cao thì đánh giết hắn xong có thể được khen thưởng một món Thánh khí hay không cũng là một vấn đề.
Nhưng mà cũng đúng, ngay cả bản thân khí vận chi tử đã không may đến như vậy thì khí vận của hắn sao có thể cao được. Sợ rằng đây sẽ trở thành một lần hắn đánh giết khí vận chi tử thoải mái nhất.
Nếu như sau này gặp khí vận chi tử cũng có thể giống như người vừa rồi thì Vương Đằng vẫn rất hoan nghênh.
Chuyện này giống như trên mặt đất xuất hiện 1 triệu, mà ngươi chỉ cần cuối người xuống là có thể nhặt lên, như vậy 1 triệu này sẽ là của ngươi, thử hỏi ngươi nhặt không?
- Sư tôn, tại sao vừa rồi ngươi lại giết chết người đó?
Sở Chiếu không hiểu hỏi.
- Bởi vì người vừa rồi là khí vận chi tử!
Vương Đằng nói.
- Cái gì? Người đó là khí vận chi tử?
Nghe được câu trả lời này của sư tôn, mấy người Phương Húc rất giật mình.
Người vừa rồi bất luận nhìn thế nào cũng không giống như là dáng vẻ của khí vận chi tử, thật sự là quá thảm rồi, đều rơi đến không còn hình người.
Nếu không phải lúc trước trên người người đó có một ít khí tức sinh mệnh yếu ớt thì chỉ sợ tất cả mọi người sẽ cho là hắn đã chết rồi.
- Sư tôn, sao ngài thấy được?
- Nếu như các ngươi lấy tu vi Tụ Khí cảnh trung kỳ từ trên vách đá kia rớt xuống, các ngươi sẽ như thế nào?
Mấy người Phương Húc suy nghĩ đến tràng diện sư tôn nói tới, ngay sau đó, cơ thể mấy người đều rùng mình một cái.
Nếu như bọn họ chỉ có tu vi Tụ Khí cảnh trung kỳ, lại từ trên vách đá cao mấy ngàn mét rớt xuống, trừ bị nện thành thịt nát ra thì sẽ không còn đường sống nào khác.
- Ngược lại là Nhị sư đệ có khả năng sẽ có thể sống được.
Phương Húc hâm mộ nhìn thoáng qua Ngô Hoành.
Mà người vừa rồi ngoại trừ bộ dáng hơi thê thảm ra thì ít nhất là không chết, nếu như đầm nước vẫn còn thì chỉ sợ cao nhất chỉ bị thương, tuyệt đối sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
- Quả nhiên, khí vận chi tử chính là khí vận chi tử!
- Sư tôn quả nhiên kinh nghiệm phong phú, xem ra mình còn có rất nhiều chỗ cần học tập.
- Đều hiểu rõ cả chưa?
Vương Đằng nhìn mọi người hỏi.
- Vâng, chúng ta hiểu rồi.
Mấy người Phương Húc vội vàng gật đầu trả lời.
- Đi thôi!
. . .
- Ồ? Có người à!
Linh chu vừa mới bay ra khỏi khu vực sương trắng thì Vương Đằng đã lập tức phát hiện ở bên bờ vực có hai người.
- Là hung thủ đã truy giết khí vận chi tử à?
Vương Đằng âm thầm suy đoán.
Dù sao thì khí vận chi tử kia chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ nhảy xuống vách núi, mà khí vận chi tử sẽ hoặc là bị người đuổi giết, hoặc là bị đồng môn sư huynh đệ ám toán.
Đương nhiên, còn có một loại khả năng nữa là bị vị hôn thê hẹn đi ra đây, sau đó nữ tử đó và tình nhân liên thủ với nhau ám toán khí vận chi tử kia.
Dù sao thì có rất nhiều Đại Đế trọng sinh một thế cũng là vì như thế.
Tu luyện tới đỉnh phong, sau đó bị thê tử và huynh đệ của mình, hoặc là thủ hạ dưới trướng liên thủ đánh lén sau lưng, rồi mới trọng tu lại từ đầu.
Nhưng sau khi Vương Đằng phát hiện chỉ là một lão đầu và một người nam tử trung niên thì hắn đã lập tức loại bỏ hai suy đoán này.
- Vù!
- Là ai?
Một tiếng quát chói tai từ trong miệng Điền Khuê phát ra.
Khi hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về hướng linh chu trên trời thì đối mặt với một đôi đồng tử đen nhánh tĩnh mịch. Giống như vực sâu vô tận, kéo tinh thần của hắn vào trong đó, rất nhanh thì hắn đã mất đi ý thức.
Nam tử trung niên bên cạnh Điền Khuê cũng không có tốt hơn chỗ nào.
- Ngươi là ai?
- Ta là trưởng lão của Điền gia ở thành Ngọc Lan, Điền Khuê.
- Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?
- Chúng ta đuổi giết Hứa Phi Vũ đến đây.
Vương Đằng hiểu rõ, khí vận chi tử bị hắn giết chết kia tên là Hứa Phi Vũ.
Sau đó, hắn lại hỏi tiếp:
- Các ngươi có bao nhiêu người tới đây?
- Tổng cộng có 21 người.
- Những người còn lại ở đâu?
. .
- Hứa Phi Vũ kia có thân phận gì?
- Hứa Phi Vũ là người của Hứa gia ở thành Ngọc Lan, cha hắn là tộc trưởng Hứa gia, Hứa gia. .
- Thân phận của mẹ hắn thì sao?
Vương Đằng hỏi lần nữa.
- Không rõ ràng, không người nào biết mẹ của hắn là ai, chỉ biết là lúc trước khi Hứa Thiên Thần còn trẻ đã từng ra ngoài lịch luyện, sau đó trọng thương trở về, còn mang về một đứa bé.
Nghe được câu trả lời này, Vương Đằng đã biết đại khái chuyện gì xảy ra.
Đây nhất định lại là cố sự con cháu thê mỹ ái tình, tiểu thư của một đại gia tộc thích thiên tài của một tiểu gia tộc.
Giải quyết xong lão giả và nam tử trung niên, Vương Đằng mới khống chế linh chu bay về phương hướng quận Thanh Lâm.
Còn về những chuyện khác thì không có chút quan hệ gì với hắn.
Hứa Phi Vũ là bị mấy người Điền Khuê ép đến chết, không có chút quan hệ nào với Vương Đằng hắn, dù sao thì hai người nhìn thấy hắn cũng đã hài cốt không còn.
. .