Hai ngày sau, mấy người Vương Đằng đã tiến vào trong quận Thanh Lâm.
Dọc theo con đường này, bọn họ không gặp phải phiền phức gì.
Đương nhiên, đây không phải mấy người Vương Đằng không có gặp phải những người khác hoặc là chuyện gì khác, bọn họ cũng nhìn thấy có kẻ cướp đoạt cướp thương đội, có người bị đuổi giết, còn có nhiều chuyện kỳ quái khác nữa.
Nhưng mấy người Vương Đằng theo không xen vào việc của người khác, một khi nhìn thấy loại chuyện này thì đều sẽ sớm lách qua.
Ai biết sau lưng kẻ cướp kia có phải còn có thế lực khác chống đỡ hay không?
Người bị đuổi giết chắc chắn là tranh chấp giữa hai thế lực!
Tuy lấy tu vi thực lực của Vương Đằng hiện tại, cũng không sợ những chuyện này, nhưng có thể không gây phiền toái vẫn là không gây phiền toái tốt hơn.
Dù sao thì nhìn những khí vận chi tử kia, lúc nào cũng muốn xen vào việc của người khác, kéo đến cho mình một đống lớn kẻ địch, nhìn thấy một con chó nhỏ đang giành ăn cũng nhất định phải đi lên đá con chó đó một cái.
Sau cùng bị con chó nhỏ đó mang theo chó cha, chó mẹ, chó ông, chó ba một đường đuổi giết.
Đương nhiên cũng chỉ có một số ít khí vận chi tử mới làm loại chuyện này, đa số khí vận chi tử vẫn rất biết suy nghĩ.
- Sư tôn, bây giờ chúng ta trở về à?
- Ừm.
. . .
Vương Đằng không biết là, lúc này, ở trong quận Thanh Lâm cũng không bình tĩnh.
Trong khoảng thời gian hắn tiến về quận thành Thiên Lĩnh, mấy đại thế lực trong quận Thanh Lâm đều xảy ra một chút biến cố.
Có mấy cái đệ tử chân truyền của tông môn bị người ám sát.
Trong đó bao gồm cả Âm Sát tông, Bá Quyền tông, Thiên Kiếm tông, Ma Huyết tông.
…
Bá Quyền tông.
Một lão giả dáng người khôi ngô ngồi ngay ngắn vị trí trên cùng, mặt không thay đổi nhìn mọi người phía dưới, đột nhiên hỏi:
- Lưu trưởng lão đã điều tra ra đến tột cùng là ai làm chưa?
- Tông chủ, căn cứ theo ta suy đoán thì việc này có thể có liên quan với vợ chồng Dương Thiên của Phong Vân sơn trang.
Một đại hán trung niên đứng lên trả lời.
- Lưu trưởng lão, ngươi xác định việc này có liên quan với Phong Vân sơn trang à?
Một luồng khí thế từ trên người lão giả phát ra.
- Hồi tông chủ, việc này có chín mươi phần trăm chắc chắn có liên quan với Phong Vân sơn trang, căn cứ điều tra của ta, một tháng này, không chỉ có là Bá Quyền tông chúng ta mà còn có Thiên Kiếm tông, Âm Sát tông. Mấy tông môn này đều có đệ tử chân truyền bị ám sát bỏ mình, mà mấy người bị ám sát đều là đệ tử tham gia đại hội Bách Tông lần trước.
- Trong lần đại hội Bách Tông đó, vợ chồng Dương Thiên của Phong Vân sơn trang thương con thân vẫn trong thí luyện, lúc ấy, thậm chí vợ chồng bọn họ đã mời người của Trương gia ra. Ta hoài nghi hẳn là vợ chồng bọn họ đang trả thù.
Lưu trưởng lão nói.
- Hừ, thật sự là thật to gan! Lưu trưởng lão, Thanh trưởng lão, hai người các ngươi dẫn người đi diệt Phong Vân sơn trang cho ta! Nhật định không được lưu lại một người sống nào!
Tông chủ của Bá Quyền tông giận hừ một tiếng, phân phó với hai trưởng lão trong đại điện.
- Vâng, tông chủ!
. .
Tình cảnh này không chỉ diễn ra ở Bá Quyền tông mà trong mấy tông môn khác cũng lần lượt phát ra mệnh lệnh tương tự, giống như mấy tông môn này đã hẹn với nhau từ trước.
Thật ra bọn họ cũng biết là sát thủ của Huyết Sát điện xuất thủ, nhưng bọn họ căn bản cũng không biết cứ điểm của Huyết Sát điện ở đâu.
Mà cho dù biết thì cũng chưa chắc bọn họ có lá gan đi vây công Huyết Sát điện cứ điểm.
Thực lực của những tông môn bọn họ hoàn toàn cũng không phải là một đẳng cấp với Huyết Sát điện.
Tội gì phải vì một đệ tử Chân Nguyên cảnh mà đắc tội với một thế lực cường đại, dù đó là đệ tử nào cũng không, huống chi còn là một thiên tài đã chết.
Đương nhiên việc này cũng nhất định phải có một cái công đạo, đệ tử chân truyền của tông môn bọn họ cũng không thể chết vô ích.
Mà Phong Vân sơn trang cũng là một quả hồng rất tốt, bọn họ là sau lưng mua hung nhân, vừa vặn bắt bọn hắn lập uy để cảnh cáo các thế lực khác trong quận Thanh Lâm, đây chính là kết quả khi mạo phạm bọn hắn.
Tuy sau lưng Phong Vân sơn trang có Trương gia, nhưng so sánh với Huyết Sát điện thì hoàn toàn không đáng để nói.
Mấy đại tông môn bọn họ nhất định phải lập uy, nếu không sau này còn xảy ra chuyện như vậy nữa thì phải làm sao?
Một bên khác, Phong Vân sơn trang.
- Tiểu Như, chúng ta nên rời khỏi, đi đến chỗ của phụ thân ngươi tránh né đi.
Dương Thiên nhìn mỹ phụ trước mắt, trong lòng cũng rất bất đắc dĩ, hắn không ngờ thê tử của hắn lại điên cuồng như vậy, không ngờ lại đồng thời treo giải thưởng đệ tử chân truyền của mấy đại thế lực.
Nhưng chuyện làm cũng đã làm, hắn cũng không có biện pháp gì, hiện tại chỉ có thể chạy trốn tới Vương Thành, tìm kiếm người cha vợ kia của hắn trợ giúp.
- Ta không cam tâm! Hai tiểu súc sinh của Đao Tông và Ma Huyết tông kia còn chưa chết!
Vẻ mặt Trương Như dữ tợn quát ầm lên.
- Tiểu Như, nếu chúng ta còn không đi nữa thì không còn kịp rồi.
. . .
- Sư tôn, đây chính là sư môn của chúng ta à?
Triệu Thiên nhìn dãy núi liên miên bất tuyệt ở phía xa kia, không khỏi đột nhiên hỏi.
Đây là lần thứ nhất hắn theo sư tôn về sư môn, lúc này nhìn thấy dãy núi liên miên không dứt kia thì không khỏi có chút kích động.
- Không sai, cuối cùng là trở về.
Vương Đằng nhìn lên phương hướng Thiên Thánh Tông, trên mặt cũng nở một nụ cười.
Ở bên ngoài lâu như vậy, lúc này về tới đây, nhìn phương hướng núi Vô Danh, hắn lại cảm nhận được một loại cảm giác thân thiết.
Có lẽ là bởi vì từ khi hắn vừa mới xuất hiện thì đã ở đây, sinh sống ở đây rất nhiều năm, núi Vô Danh cũng là chỗ an thân của hắn ngay từ đầu.