Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 220 - Chương 220. Về Thiên Thánh Tông

Chương 220. Về Thiên Thánh Tông Chương 220. Về Thiên Thánh Tông

Tuy rất bình thường nhưng lại là nơi chứng kiến hắn một đường trưởng thành, cái này có lẽ cũng là một loại cảm tình đặc biệt đi!

Có lẽ sau này hắn sẽ rời khỏi đây, đi đến bầu trời rộng lớn hơn, nhưng nơi này cũng sẽ trở thành hắn một loại hoài niệm.

Đương nhiên, hắn có loại tâm tình này có lẽ có liên quan đến việc đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi núi Vô Danh lâu như vậy.

- Đi thôi, chúng ta… Về nhà!

Vương Đằng mang theo mấy đồ đệ và Phương Đức, đi về phương hướng Thiên Thánh tông.

Trong đó, Sở Chiếu đã thay đổi một chút dung mạo, dù sao thì nếu hắn lấy hình dạng ban đầu tiến vào Thiên Thánh tông có chút không thích hợp.

Lúc này, ở cửa chính của Thiên Thánh tông có hai vị giữ cửa đang nói chuyện phiếm.

- Nghe nói sư huynh Phương Vô Nhai đã đột phá đến Ngưng Nguyên cảnh tầng chín, ta thấy không lâu nữa thì có thể đột phá đến Chân Nguyên cảnh, đến lúc đó Thiên Thánh tông ta lại có thể thêm ra một vị trưởng lão mới lên cấp.

Đệ tử Giáp nói.

- Đúng vậy, thiên phú của sư huynh Phương Vô Nhai đúng là rất khủng bố, nhất là lần trước sau khi trở về từ đại hội Bách Tông, không biết nhận lấy kích thích gì mà tu luyện càng khắc khổ hơn.

Đệ tử Ất cũng nói theo.

- Nghe nói sư tỷ Từ Vi cũng đã đột phá đến Ngưng Nguyên cảnh tám tầng, sư tỷ Từ Vi dung mạo xinh đẹp, thiên phú lại tốt như vậy, thật không biết sau này tông môn ai có thể xứng với cô ấy?

Đệ tử Giáp nói.

- Ngươi ngốc vừa tôi, nếu không phải là sư huynh Phương Vô Nhai thì không còn ai khác nữa.

Đệ tử Ất trả lời.

- Nhưng mà ta nghe nói, lần trước sư huynh Phương Vô Nhai đã thổ lộ với sư tỷ Từ Vi, nhưng lại bị sư tỷ Từ Vi từ chối?

Giáp nói.

- Ngươi biết cái gì? Ngươi đã từng nói chuyện yêu đương bao giờ chưa? Lúc ấy sư tỷ Từ Vi từ chối, đó là muốn thử xem sư huynh Phương Vô Nhai yêu thích cô ấy kiên định cỡ nào!

Ất nói.

- Là thế à?

Giáp gãi gãi cái ót.

- Ta còn có thể lừa ngươi hả?

Ất nói.

- Nhưng ta nhớ hình như ngươi cũng chưa yêu bao giờ, không phải lần trước ngươi thổ lộ với một sư muội cũng bị từ chối à?

Giáp nói.

- Ngươi biết cái gì? Đó là sư muội muốn nhìn quyết tâm của ta đối với cô ấy thế nào, lần tiếp theo, cô ấy nhất định sẽ đồng ý với tấm lòng của ta.

Ất vẻ mặt thành thật nói.

- . .

- Nghe nói đệ tử quan môn của tông chủ mới thu nhận cũng có thiên phú rất khủng bố, còn mạnh hơn thiên phú của sư huynh Phương Vô Nhai, bây giờ đã. .

- Vương trưởng lão, ngài về đến rồi!

Đệ tử Ất liếc mắt đã lập tức nhìn thấy một đoàn người từ đằng xa đi tới thì vội cung kính hô.

- Vương trưởng lão!

Đệ tử Giáp cũng cung kính hô một tiếng.

- Ừm.

Vương Đằng nhẹ gật đầu.

Khi Vương Đằng đi ngang qua hai tên đệ tử, hắn phát hiện hai người này rất là nhìn quen mắt, nếu như hắn nhớ không lầm, mấy lần hắn ra ngoài trở về thì đều là hai người này bảo vệ cửa vào tông môn của Thiên Thánh tông.

Mà nhiệm vụ giống như trông coi cửa lớn của tông môn này bình thường đều là đệ tử thay phiên nhau thực hiện.

Tuy không được nhiều điểm cống hiến tông môn, nhưng thắng ở an toàn.

Chẳng lẽ hai người này lại chuyên nghiệp như thế hay sao?

Nghĩ nghĩ, Vương Đằng từ trong không gian hệ thống lấy ra hai bình Tụ Khí Đan.

- Đây là cho các ngươi, làm cho tốt!

- Cảm ơn Vương trưởng lão! Vương trưởng lão ngài đi cẩn thận!

Khóe mắt Vương Đằng kéo ra, bây giờ hắn rất hối hận với hành động vừa rồi của mìn, hắn đều có chút không nhịn được muốn cho hai đệ tử này một chưởng.

Lần sau, hắn tuyệt sẽ không. . .

Nhìn bóng lưng mấy người Vương Đằng rời khỏi, trên mặt của hai đệ tử trông coi cửa lớn đều lộ ra vẻ tôn kính.

- Đã sớm nghe những người khác nói trưởng lão của Vương Đằng đối xử với mọi người rất hào phóng, không ngờ tất cả chuyện này đều là thật.

Đệ tử Giáp kích động nắm bình sứ nhỏ trong tay.

- Đúng vậy!

. . .

- Sư tôn, đây chính là sơn phong sau này chúng ta ở lại sao?

Triệu Thiên nhìn xung quanh, phát hiện toàn bộ sơn phong đều rất đơn giản, ngoại trừ mấy cái nhà gỗ nhỏ ra thì không có chỗ nào đặc biệt khác.

Mà vị trí của ngọn núi này cũng rất vắng vẻ.

Quả nhiên không hổ là chỗ ở của cường giả như sư tôn, đúng là không giống với chỗ ở của người bình thường.

(Cái này giống như là kẻ có tiền ăn que kem năm mao tiền, ý nghĩa hoàn toàn không giống với người nghèo ăn que kem năm mao tiền, một người là trải nghiệm cuộc sống tiết kiệm, mà người kia lại là nghèo thuần túy. )

- Triệu Thiên, Sở Chiếu, hai người các ngươi cũng tự xây dựng một chỗ ở cho bản thân đi.

Vương Đằng nói với hai người.

- Vâng, sư tôn.

- Phương Húc, Ngô Hoành, Hổ Nữu, ba người các ngươi đi bố trí trận pháp với ta.

Vương Đằng nói với ba đồ đệ còn lại.

- Vâng, sư tôn!

Hơn hai giờ sau, Vương Đằng mang theo mấy đồ đệ bố trí các loại đại trận trên núi Vô Danh.

Có thể nói, bây giờ phòng ngự trên núi Vô Danh đã đạt đến mức mạnh nhất từ trước tới nay, cho dù đến mấy tên cường giả Vương cảnh đến thì cũng không phá nổi phòng ngự của núi Vô Danh trong thời gian ngắn.

Ngoài ra, Vương Đằng cũng bố trí một số trận pháp công kích trên núi Vô Danh, nhưng mà lúc này đều vẫn chưa kích hoạt.

- Nơi ở thì phải ổn thỏa một chút!

Vương Đằng nhìn tất cả trước mắt, hài lòng nhẹ gật đầu.

- Các ngươi đều tới đây.

Vương Đằng gọi mấy người đến.

- Tuy tu vi của, thực lực của các ngươi hiện tại đã không tệ trong số các đệ tử cùng thế hệ khác, nhưng trước mặt khí vận chi tử, thiên kiêu chính thức cường đại thì vẫn chưa đáng kể, sau này các ngươi còn phải tiếp tục cố gắng tu luyện mới được.

Vẻ mặt Vương Đằng nghiêm túc nói.

- Vâng, sư tôn!

Mấy người Phương Húc cùng trả lời, âm thanh to rõ.

- Ừm, ta ở đây có chút đan dược, các ngươi cầm lấy đi.

Vương Đằng từ trong không gian hệ thống lấy ra các loại đan dược tu luyện, làm cho tâm thần mấy đồ đệ chập chờn.

- Sư… Sư tôn, đây đều là cho chúng ta à?

Triệu Thiên nhìn một đống lớn bình bình lọ lọ đan dược trước mắt, lắp ba lắp bắp hỏi hỏi.

Bình Luận (0)
Comment