Trước đó, khi hắn con là đệ tử của Tử Yên tông, lúc nào nhìn nhiều đan dược như vậy, tài nguyên tu luyện của hắn đều phải liều mạng mới lấy được.
Tuy sau khi bái Vương Đằng làm sư, hắn không thiếu tài nguyên tu luyện, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng thấy nhiều đan dược như vậy.
Mấy người khác cũng giống như thế, ngay cả Sở Chiếu thân là tam hoàng tử của Vương Thất Đại Càng cũng không ngoại lệ.
Có thể nghĩ, số lượng của những đan dược trước mắt này là khủng bố cỡ nào.
- Ừm, mấy người các ngươi tự chia nhau đi.
Vương Đằng thản nhiên nói.
Hắn một lần lấy ra nhiều tài nguyên tu luyện như vậy là bởi vì hắn chuẩn bị phải bế quan một đoạn thời gian khá dài, đến lúc đó có thể không cách nào phân tâm được.
Dù sao thì công pháp tu luyện trên người hắn thật sự là nhiều lắm, còn đều là một số công pháp thần thông cường đại, để hắn tự tu luyện tất cả là chuyện không thể nào.
. . .
- Môn Ma Viên Quan Tưởng Pháp này các ngươi tu luyện cho tốt, mặc dù chỉ là công pháp tu luyện thần hồn cấp Thánh hạ phẩm, nhưng đối với các ngươi hiện tại thì đã đủ rồi.
Thấy mấy đồ đệ đã phân chia tài nguyên tu luyện xong, Vương Đằng lại truyền thụ Ma Viên Quan Tưởng Pháp cho năm đồ đệ.
Dù sao thì thần hồn chính là quan trọng nhất, một khi không có thần hồn thì chính là triệt để chết rồi.
Một người tu luyện cường đại không chỉ phải có nhục thân cường đại, mà quan trọng hơn vẫn là thần hồn phải cường đại.
Chỉ có thần hồn đủ cường đại thì mới có thể bảo trì đầy đủ ưu thế trong chiến đấu, không sợ bị người khác sử dụng bí pháp Tinh Thần, bí pháp Thần Hồn công kích, cũng sẽ không bị người khác liếc mắt một cái đã trừng chết.
Tuy nói như vậy có thể hơi cường điệu quá, nhưng cũng đủ để chứng minh tầm quan trọng của thần hồn cường đại.
- Sư tôn, đây quả thật là công pháp tu luyện thần hồn cấp Thánh hạ phẩm à?
Sở Chiếu giật mình hỏi.
Đây chính là công pháp tu luyện Thần Hồn, phẩm giai còn đạt đến cấp Thánh, phải biết cho dù Vương Thất Đại Càng bọn họ thì cũng không có công pháp Thần Hồn cấp bậc này.
Vương Thất bọn họ tổng cộng cũng chỉ có năm môn công pháp tu luyện Thần Hồn, một môn phẩm giai cao nhất cũng mới cấp Thiên hạ phẩm, đây là Vương Thất từ trong buổi đấu giá lớn trăm năm một lần của Trân Bảo các đấu giá được.
Ngay cả hắn là hoàng tử cũng không có tư cách tu luyện môn công pháp Thần Hồn này.
- Ừm, chờ sau này thực lực tu vi của các ngươi cao hơn, lại tu luyện công pháp Thần Hồn cấp bậc cao hơn.
Vương Đằng gật đầu nói.
Hắn tin tưởng, sau này hắn nhất định sẽ có rất nhiều công pháp tu luyện Thần Hồn, cái gì cấp Thánh, cấp Thần căn bản cũng không nói xuống.
Đến lúc đó, cho dù đồ đệ của hắn muốn đổi lấy nhiều kiểu để tu luyện cũng không phải vấn đề gì.
Sau này Vương Đằng hắn nhất định sẽ giàu vô nhân tính!
Nghe được lời này của sư tôn, Sở Chiếu nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cảm khái trong lòng một câu:
- Sư tôn, thật không hổ đã từng là cường giả Thần cảnh!
Trong lòng cũng của hắn hạ quyết tâm, sau này nhất định phải ôm chặt lấy bắp đùi sư tôn.
An bài cho mấy đồ đệ xong, Vương Đằng nói với Phương Húc:
- Đợi chút nữa ngươi bảo Phương Đức đến phòng của ta một chuyến.
Nghe được sư tôn nói vậy, Phương Húc cũng hơi sững sờ, có điều rất nhanh hắn đã phản ứng lại.
- Vâng, sư tôn!
Tuy hắn không biết sư tôn tìm Đức thúc có chuyện gì, nhưng khẳng định không phải chuyện xấu, nói không chừng Đức thúc sẽ được sư tôn truyền thụ một ít công pháp gì đó, thậm chí là đan dược tăng lên tư chất.
Nếu quả thật là như thế thì hắn cũng cảm thấy vui mừng cho Đức thúc, dù sao thì hắn cũng đã được Phương Đức nuôi lớn từ nhỏ.
. .
- Vương trưởng lão, ngài tìm ta sao?
Phương Đức nhìn bóng lưng Vương Đằng, trong lòng rất cảm kích.
Vương Đằng xoay người, nhìn Phương Đức một hồi lâu, mới mở miệng nói:
- Ngươi chờ đợi ở núi Vô Danh cũng đã rất lâu rồi, tin tưởng có một số việc trong lòng ngươi cũng có một chút hiểu rõ, bây giờ ta có thể cho ngươi hai lựa chọn.
- Một, tiếp tục sống cuộc sống bình thường giống như bây giờ, lấy vợ sinh con; hai, ta có thể tăng lên tư chất tu luyện của ngươi, truyền công pháp cho ngươi, còn về ngươi có thể đi bao xa thì phải nhìn tạo hóa của chính ngươi, nhưng mà tương ứng, ngươi cũng sẽ đánh đổi một số thứ.
- Phương Đức, lựa chọn của ngươi là cái gì?
Ánh mắt của Vương Đằng đạm mạc nhìn Phương Đức.
Hôm nay hắn cho Phương Đức hai lựa chọn, một là bởi vì Phương Đức đi theo đám bọn hắn được một khoảng thời gian rồi, cũng biết một ít chuyện, hai là bởi vì quan hệ của Phương Húc và Phương Đức.
Nhưng mà mặc kệ Phương Đức làm ra lựa chọn gì thì Vương Đằng đều sẽ làm một số hạn chế ở trên người hắn.
Có một số việc không phải có tin hay không một người là được, lòng người dễ đổi, dù ai cũng không cách nào đảm bảo người khác sẽ như thế nào!
Giống như lúc thu lưu Phương Đức trên núi Vô Danh, Vương Đằng cũng đã bố trí một số bí ẩn thủ đoạn trên người Phương Đức.
Chuyện này không liên quan đến việc khống chế mạnh bao nhiêu, mà chính là bảo hộ sinh tồn cơ bản nhất, trong một thế giới mạnh được yếu thua, nắm đấm lớn chính là đạo lý, thì cẩn thận như thế nào cũng không đủ.
Huống chi là Vương Đằng hắn còn là một người vững vàng.
- Vương trưởng lão, ta chọn lựa chọn thứ hai!
Phương Đức nghe thấy Vương Đằng cho mình hai lựa chọn thì không cần suy nghĩ đã quyết định lựa chọn phương án thứ hai.
Hắn biết, đây là một cơ hội, một khi làm ra lựa chọn thì từ nay về sau hắn sẽ đi trên một con đường khác.
- Ừm, nhìn con mắt của ta!
Phương Đức ngẩng đầu thì thấy một đôi đồng tử sâu như thâm uyên, tinh thần của hắn trở nên hoảng hốt, ngay sau đó, hắn đã không biết gì nữa.
Sau khi Vương Đằng sử dụng Vạn Hồn Đồng đối Phương Đức, lại hỏi hắn mấy vấn đề, xác định không có vấn đề gì sau mới thu hồi Vạn Hồn Đồng.
Hắn sử dụng Vạn Hồn Đồng chẳng qua là vì lại thêm một lần bảo hiểm, dù sao thì hắn cũng không biết ý tưởng chân thật nhất trong lòng Phương Đức là gì.
Đương nhiên, chỉ là loại thủ đoạn này thì vẫn không đủ, chủ yếu nhất vẫn là thủ đoạn thứ ba của hắn.
. .