- Đại nhân!
Phương Đức cung kính nhìn Vương Đằng.
Tuy hắn vì vậy mà trả cái giá lớn, nhưng hắn cũng thu được một cơ duyên to lớn.
- Ừm, đây là Đề Thăng Tư Chất Đan, sau khi ngươi phục dụng thì có thể tăng lên tư chất tu luyện.
Vương Đằng lấy ra một bình sứ nhỏ nói.
- Tạ đại nhân ban thưởng!
Tiếp đó, Vương Đằng lại chọn lựa mấy môn công pháp thích hợp truyền thụ cho Phương Đức.
- Ngươi đi xuống trước đi.
- Vâng, đại nhân!
Phương Đức cung kính lui ra khỏi căn phòng của Vương Đằng.
- Đã an bài xong tất cả, tiếp theo mình chính là phải bế quan tu luyện thật tốt.
. .
Phương Đức vừa về đến phòng đã lập tức không kịp chờ đợi mở bình sứ nhỏ ra, từ đó đổ ra một hạt Đề Thăng Tư Chất Đan.
Nhìn viên đan dược trắng như tuyết trong tay, trong mắt của hắn lóe qua vẻ kích động.
Đan dược vừa vào miệng đã lập tức tan chảy, hóa thành một dòng nước ấm chạy khắp toàn thân, da của hắn cảm thấy một cảm giác ngứa ngáy, ngay sau đó, dòng nước ấm xông vào não hắn.
Trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy trong đầu truyền đến một cảm giác thư thái, đủ loại lĩnh ngộ hiện lên ở trong lòng.
- Loại cảm giác này, thật sự là quá tốt!
Uống từng viên đan dược vào bụng, Phương Đức cũng thay đổi càng lúc càng lớn, tóc của hắn biến thành màu đen, ngoài da thịt cũng xuất hiện một tầng màu đen, đồng thời tản ra mùi hôi thối, khí tức trên người cũng càng ngày càng mạnh.
Bên trong cơ thể truyền ra một tiếng "Răng rắc", khí tức trên người Phương Đức tăng vọt một đoạn, tu vi đột phá đến Ngưng Nguyên cảnh tầng một.
- Ha ha... Ha… Ọe! Thứ gì thúi vậy? Ọe…
Sau một tiếng, Phương Đức rửa đi tạp chất trên người. Nhìn mình trong kính đồng, trên mặt của hắn lộ ra nụ cười vui vẻ.
Lúc này, bộ dáng Phương Đức có thể nói là đã xảy ra thay đổi rất lớn, nếu không phải người quen biết hắn thì chỉ sợ cũng sẽ không biết hắn là ai.
Trước kia hắn thoạt nhìn như một lão đầu hơn sáu mươi tuổi, bây giờ nhìn hắn chỉ là một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, trọn vẹn trẻ hơn trước đó mười mấy tuổi.
Mà dáng người của hắn cũng thẳng hơn không ít, không còn hơi khom người giống như kiểu trước đây.
Tuy còn không phải là một đại thúc trung niên mê người, nhưng tìm một bà nương cũng không phải là vấn đề lớn gì.
Quan trọng nhất chính là, tư chất tu luyện của hắn xảy ra thay đổi long trời lở đất.
- Sau này, nhất định phải báo đáp ân bồi dưỡng của chủ nhân đối với ta thật tốt!
. . .
- Vương Đằng, nghe nói ngươi trở về rồi, mẹ nó, sao lại có nhiều trận pháp như vậy? Vương Đằng, nhanh đi ra giúp ta, ta sắp xong rồi!
Đúng lúc này, một tiếng kinh hô từ dưới chân núi truyền đến.
Một nghe được âm thanh này, Vương Đằng đã biết là người nào tới.
Ngoại trừ Lưu Thành ra thì cũng sẽ không còn ai khác, cũng không biết sao hắn lại biết mình trở về nhanh như vậy, chẳng lẽ mỗi ngày hắn đều đang ngó chừng động tĩnh núi Vô Danh hay sao?
Nếu thật là như vậy, vậy hắn thật đúng là sẽ có một tia cảm động.
Bóng người khẽ động, Vương Đằng đã biến mất khỏi phòng.
Mấy phút đồng hồ sau, ba bóng người hai lớn một nhỏ xuất hiện ở phía trên núi Vô Danh.
- Vương Đằng, sao trên núi Vô Danh của ngươi lại bố trí nhiều trận pháp như vậy? Cảm giác mỗi trận pháp đó đều có chút cao cấp?
Lưu Thành đột nhiên hỏi.
Sau khi hắn biết được tin tức Vương Đằng trở về đã lập tức thì chạy tới đây, ai ngờ mới vừa bước chân lên núi Vô Danh đã bị trận pháp trói chặt.
Ban đầu hắn không nhìn ra một chút dấu vết trận pháp nào, mãi cho đến khi bị trận pháp vây khốn thì hắn mới phát hiện trên núi Vô Danh bố trí rất nhiều trận pháp.
Cho nên mới có một tiếng kinh hô lúc trước.
- Trong khoảng thời gian này có lĩnh ngộ trận pháp, cho nên ta thử trên núi Vô Danh một chút.
Vương Đằng vừa cười vừa nói.
- Chúc mừng, lấy tạo nghệ trận pháp này của ngươi, có lẽ sau này sẽ không thiếu linh thạch.
Lưu Thành lộ ra vẻ mặt hâm mộ nói.
Bây giờ hắn cũng có chút hối hận, vì sao trước kia mình lại không học tập một môn kỹ thuật chứ, nếu hắn có thể giống như Vương Đằng thì tốt biết bao.
Tu vi bình thường, tư chất phổ thông, lại không biết kỹ thuật kiếm tiền, hắn ngoại trừ có hiểu biết đối với nguồn gốc của sự sống và kết cấu thân thể ra thì trên phương diện khác lại chẳng làm nên trò trống gì.
Còn về việc bây giờ đi học tập một môn kỹ thuật có thể kiếm lời linh thạch, Lưu Thành cũng chỉ có thể thở dài một tiếng từ đáy lòng:
- Không có linh thạch!
Dù sao học tập luyện đan, luyện khí, trận pháp, nuôi dưỡng. Đây đều là cần linh thạch, không chỉ phải có linh thạch, mà còn cần có thiên phú nhất định mới được.
Giống như Vương Đằng, chính là một người vô cùng có thiên phú đối với mấy chuyện này.
Ánh mắt của Lưu Thành nhìn xung quanh núi Vô Danh một chút, bỗng nhiên giống như phát hiện cái gì đó.
- Vương Đằng, sao chỗ này của ngươi lại có thêm mấy căn nhà gỗ vậy?
Nếu hắn nhớ không lầm thì lần trước hắn đến đây, phía trên núi Vô Danh không có có nhiều nhà gỗ như vậy.
- Lần này ra ngoài, ta lại thu nhận thêm mấy đệ tử thân truyền.
Vương Đằng vừa cười vừa nói.
- Thật sao?
Nghe tháy Vương Đằng nói vậy thì vẻ mặt Lưu Thành cũng trở nên đau khổ, hắn cúi đầu xuống nhìn tiểu nữ hài đang giữ im lặng bên cạnh một cái.
Vương Đằng đương nhiên cũng phát hiện động tác nhỏ của Lưu Thành, hắn đột nhiên hỏi:
- Cái này tiểu cô nương là?
- Cô ấy là con gái của tứ đệ ta, Lưu Linh, đoạn thời gian trước ta về gia tộc một chuyến, phát hiện thiên phú tu luyện của đứa nhỏ này không tệ, cho nên đã đón về Thiên Thánh tông.
Lưu Thành trả lời.
- Đúng rồi, thiên phú tu luyện của cô ấy đạt đến màu xanh lam.
Lưu Thành lại nói thêm một câu.
Vương Đằng ngược lại cũng hơi hiểu rõ đối với xuất thân của Lưu Thành, hắn xuất thân từ một gia tộc nhỏ, con cháu trong gia tộc cũng không ít, mà hắn cũng là một người có tiền đồ nhất trong gia tộc đó.
Có thể lên làm trưởng lão trong một tông môn tam lưu, mặc dù chỉ là một trưởng lão ngoại môn, nhưng đối với gia tộc thì cũng đã là tồn tại cao cao tại thượng.
Hiện trong gia tộc vất vả lắm xuất hiện một hài tử có thiên phú, hắn đương nhiên phải mang về bồi dưỡng.