Đây là tất cả con đường sinh tồn của gia tộc nhỏ, có thiên phú chẳng khác nào gia tộc có tương lai.
Đương nhiên, biến cố trong đó cũng không ít, dù sao thì có thiên phú là một chuyện, có thể tu luyện trưởng thành lại là một chuyện khác.
Mà Lưu gia hiển nhiên có điều kiện này, gia tộc bọn họ có một vị con cháu làm trưởng lão ở Thiên Thánh tông.
Lúc này, trong lòng Lưu Thành cũng có chút phức tạp.
Sau khi hắn vừa nghe thấy Vương Đằng trở về đã lập tức mang theo Lưu Linh chạy đến đây chính là vì để cho cô bái nhập dưới trướng Vương Đằng.
Nhưng ai mà ngờ được rằng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà Vương Đằng đã thu mấy đệ tử.
Lần này, Lưu Thành ngược lại không tốt mở miệng nữa, dù sao thì thu đồ đệ, đương nhiên phải cho cô tài nguyên tu luyện.
Thật ra lấy thiên phú tu luyện của Lưu Linh, muốn tìm một trưởng lão nội môn làm sư phụ cũng rất dễ dàng, nhưng Lưu Thành xem ra, Thiên Thánh tông người thích hợp nhất vẫn là Vương Đằng.
Tuy tu vi của Vương Đằng hiện tại không cao, nhưng thủ đoạn dạy đồ đệ của hắn lại rất cao, không thấy được hai tên đồ đệ của hắn đều lợi hại như vậy sao?
Nếu như không có chút bản lãnh thì sao có thể dạy dỗ được hai đồ đệ lợi hại như vậy?
Nhất là gần đây hắn từ trong miệng mấy người Từ Vi và Phương Vô Nhai, nghe được hai người đồ đệ của Vương Đằng lợi hại như thế nào thì trong lòng của hắn lại càng kiên định với ý nghĩ này.
Đừng nhìn bình thường hắn luôn luôn nói với Vương Đằng đừng cố gắng tu luyện làm gì, dù sao tu vi cũng chỉ như vậy, nhưng trong lòng cũng của hắn hiểu rõ, Vương Đằng không giống hắn.
Thiên phú của hắn thì chỉ như vậy, nhưng thiên phú của Vương Đằng tuyệt đối so mạnh hơn hắn không ít, hiện tại tu vi Vương Đằng vẫn là Chân Nguyên cảnh, một nguyên nhân là bởi vì tuổi nhỏ, một nguyên nhân khác là Vương Đằng phân tâm học luyện đan, luyện khí, trận pháp. .
Nếu là Vương Đằng chịu một lòng tu luyện thì chỉ sợ bây giờ tu vi đã là Huyền Nguyên cảnh, sau này sẽ là Long Nguyên cảnh, Chân Võ cảnh cũng có hi vọng.
Nhìn biểu lộ xoắn xuýt của Lưu Thành, Vương Đằng cũng đại khái đoán được là đã xảy ra chuyện gì.
Lấy thân gia của hắn bây giờ, cho dù lại thu một số đồ đệ cũng không có gì.
Vương Đằng không nói gì, mà chính là dời ánh mắt về phía trên người tiểu nữ hài đi theo Lưu Thành.
Hệ thống không lên tiếng nhắc nhở, như vậy đã nói lên thiên phú tu luyện của tiểu nữ hài này không đạt tới cấp S, nhưng mà hắn vẫn sử dụng Động Sát Chi Nhãn nhìn về phía tiểu nữ hài.
Mà vừa xem xét, Vương Đằng cũng phát hiện vấn đề.
【 Thể chất đặc biệt】: Thái Âm chi thể (chưa thức tỉnh)
(Chú thích: Thái Âm chi thể là thể chất đặc biệt, 12 tuổi sẽ có thể thức tỉnh, sau khi thức tỉnh thì thiên phú tu luyện tăng nhiều, nhưng nếu không công pháp đặc biệt phụ trợ thì tốc độ tu luyện càng nhanh, tu vi càng cao, thọ mệnh sẽ càng ngắn. )
- Hả? Thái Âm chi thể?
Lông mày của Vương Đằng nhíu lại.
- Vương Đằng, thế nào?
Lưu Thành thấy thế, vội vàng hỏi.
- Không có gì, đúng rồi, lần này ngươi tới đây là có chuyện gì không?
Vương Đằng giả bộ như không thèm để ý hỏi.
- Cái này. Thật ra ta là muốn cho cháu gái của ta bái ngươi làm thầy, đương nhiên, ngươi phải. . .
- Không có vấn đề, ta xem xét cháu gái nhỏ này của ngươi hữu duyên với ta, ta đồng ý.
Vương Đằng vung tay lên, trực tiếp cắt đứt lời kế tiếp của Lưu Thành.
- ? ?
Lưu Thành có chút ngơ ngác nhìn Vương Đằng, vừa rồi hắn đều đã làm xong chuẩn bị bị từ chối, kết quả là nghe được câu trả lời này.
Sớm biết như vậy thì vừa rồi hắn còn xoắn xuýt cái gì.
- Ngươi nói thật chứ?
- Ừm, đương nhiên là thật, ta còn có thể gạt ngươi sao.
- Tiểu Linh, mau gọi sư tôn, sau này hắn chính là sư tôn của ngươi.
Lưu Thành vội vàng nói với Lưu Linh ở bên cạnh, giống như sợ chậm một bước thì Vương Đằng sẽ đổi ý.
Tiểu nữ hài ngẩng đầu, nhìn tam bá của mình một cái, lại nhìn Vương Đằng một cái, cung kính hô:
- Sư tôn!
. . .
Sau khi đưa Lưu Thành đi, Vương Đằng lập tức gọi tất cả mọi người trên núi Vô Danh đến.
Dù sao vừa mới thu một đồ đệ, cũng nên để mọi người làm quen một chút.
- Sư tôn, ngài tìm ta có chuyện gì sao?
- Sư tôn, tiểu nữ hài này là?
- Ngươi là? Đức thúc?
- Đại thiếu gia, Ngô thiếu gia, Hổ tiểu thư... Chính là lão nô.
- Trời ạ! Đức thúc, sao ngươi trẻ ra nhiều như vậy, ta đều sắp không nhận ra được ngươi rồi.
- Đúng vậy, Đức thúc, tu vi của ngươi cũng đột phá.
- ...
Vương Đằng cũng kinh ngạc liếc nhìn Phương Đức một chút, hắn không ngờ sau khi Phương Đức phục dụng Đề Thăng Tư Chất Đan lại còn có thể trẻ ra, trở nên đẹp trai hơn.
- Tốt, tất cả yên lặng một chút cho ta, ta gọi các ngươi đến đây là bởi vì Lưu sư thúc của các ngươi vừa mới đưa tới cho ta một người đệ tử, cũng chính là tiểu nữ hài bên cạnh ta đây, cô ấy tên là Lưu Linh, sau này sẽ là tiểu sư muội của các ngươi.
Vương Đằng nói với mấy người.
- Tiểu sư muội?
Nghe thấy sư tôn nói vậy, tất cả mọi người dời ánh mắt về phía Lưu Linh.
Bọn họ đã phát hiện tiểu nữ hài từ sớm, chỉ là không ngờ rằng tiểu nữ hài này lại được sư tôn thu làm đệ tử, thành tiểu sư muội của bọn hắn.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Lưu Linh sợ đến co lại núi sau lưng Vương Đằng, hai cái tay nhỏ nắm thật chặt ống quần của Vương Đằng.
- Đều chú ý một chút, chớ dọa tiểu sư muội của các ngươi, cô ấy hơi nhát gan.
Vương Đằng nói.
- Vâng, sư tôn!
- Ừm, sau này... Lưu Linh sẽ giao cho Hổ Nữu ngươi chăm sóc.
Ánh mắt của Vương Đằng quét một vòng trên người mọi người, cuối cùng vẫn rơi vào trên người Hổ Nữu.
Hắn nhìn tới nhìn lui, trên núi Vô Danh cũng chỉ có Hổ Nữu có thể gánh nhiệm vụ trọng đại này, bởi vì cô còn nhỏ, mà nhưng người còn lại đều là người lớn, không thích hợp.
- Được rồi, sư tôn, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!
Hai mắt Hổ Nữu sáng lấp lánh nhìn Lưu Linh, âm thanh thanh thúy hô.