Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 224 - Chương 224. Chuẩn Bị Bế Quan

Chương 224. Chuẩn Bị Bế Quan Chương 224. Chuẩn Bị Bế Quan

Nhìn dáng vẻ Hổ Nữu thề son sắt, Vương Đằng luôn cảm thấy có chút không đáng tin cậy, nhưng mà trên núi Vô Danh chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, có lẽ là hắn suy nghĩ nhiều rồi.

- Tiểu sư muội của các ngươi là thể chất đặc biệt, bởi vì thể chất đặc biệt còn chưa thức tỉnh cho nên chuyện tu luyện không vội, đợi sau khi thể chất đặc biệt của cô ấy thức tỉnh lại tu luyện, trong khoảng thời gian này, các ngươi có rảnh thì dạy cô ấy học tập môn quy và kiến thức về khí vận chi tử.

Vương Đằng nói.

- Vâng, sư tôn.

Đây là quyết định của Vương Đằng sau khi nghĩ sâu tính kỹ, Thái Âm chi thể của Lưu Linh cần phải có công pháp đặc biệt phụ trợ tu luyện, mà trên người Vương Đằng hắn lại không có công pháp như thế này, nếu để cho tu luyện Lưu Linh tu luyện công pháp không thích hợp thì đó chính là hại cô.

Chỉ cần chờ Thái Âm chi thể của Lưu Linh đã thức tỉnh, thiên phú tăng cường, đạt đến tiêu chuẩn hệ thống thu đồ đệ, Vương Đằng tin tưởng, công pháp đặc biệt đó chắc chắn sẽ có.

Dù sao thì trước đó hệ thống khen thưởng công pháp đều thích hợp cho đồ đệ hắn tu luyện.

Mà bây giờ Lưu Linh cũng chưa đạt tới tiêu chuẩn thu đồ đệ, tốc độ tu luyện của cô có nhanh, tu vi có cao hơn cũng không thể gia tăng tu vi cho hắn, cũng không có tiểu lễ bao và đại lễ bao.

Lúc này tu luyện chính là lãng phí tư nguyên, là đáng xấu hổ!

Những tiểu lễ bao đó nói không chừng đến lúc đó thì có thể mở ra mấy món Thánh khí và Thần khí.

Cho nên vì đủ loại này nguyên nhân, trước Thái Âm chi thể của Lưu Linh chưa thức tỉnh là không thích hợp tu luyện!

- Tiếp đó, núi Vô Danh sẽ giao cho các ngươi, vi sư muốn bế quan tu luyện một đoạn thời gian, nếu như không có chuyện gì đặc biệt quan trọng xảy ra thì không nên quấy rầy ta, các ngươi tự giải quyết là được.

Vương Đằng nói.

- Vâng, sư tôn!

- Nếu các ngươi muốn bế quan tu luyện thì cũng có thể tiến vào trong Hạo Thiên Tháp tu luyện.

Vương Đằng lại nói tiếp.

- Sư tôn, ta muốn đi vào tu luyện, ta cảm thấy tu vi của ta quá thấp, nhất định phải bế quan khổ tu.

Phương Húc nghe nói như thế thì vội mở miệng nói.

- Sư tôn, ta cũng muốn đi vào tu luyện, bây giờ ta còn có không gian tiến bộ rất lớn, bây giờ chính là lúc cần phải chăm chỉ khổ tu.

Ngô Hoành cũng không cam lòng yếu thế nói.

Trước đó, bọn họ đã từng được tu luyện trong Hạo Thiên Tháp nên biết Hạo Thiên Tháp thần kỳ cỡ nào.

Nếu như bọn hắn có thể tu luyện trong Hạo Thiên Tháp một đoạn thời gian thì tu vi của bọn hắn sẽ đột nhiên tăng mạnh.

Hai người Sở Chiếu và Triệu Thiên đều có chút hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà khi nhìn thấy đại sư huynh và nhị sư huynh kích động như vậy thì bọn họ cũng là phản ứng lại, xem ra Hạo Thiên Tháp gì kia chính là đồ tốt, chỉ cần đi theo bước chân của đại sư huynh và nhị sư huynh khẳng định không sai.

Sau đó, hai người cũng vội vàng nói:

- Sư tôn, hai người chúng ta cũng muốn đi vào bế quan khổ tu một đoạn thời gian, tu vi của thực lực của chúng ta quá yếu, hoàn toàn theo không kịp bước chân của đại sư huynh và nhị sư huynh.

Còn về Hổ Nữu, hiện tại đều tập trung tinh thần trên người Lưu Linh, phía trên núi Vô Danh vất vả lắm mới đến một đồng bạn tuổi tác tương đương cô, đây chính là một chuyện vui.

Chuyện tăng lên tu vi, cô ngược lại không gấp, sư tôn đã đưa thi thể và yêu đan của Yêu thú Thiên Võ cảnh kia cho cô, chỉ cần cô có thể triệt để tiêu hoa con Yêu thú kia, tin tưởng đuổi kịp tu vi của đại sư huynh và nhị sư huynh không phải việc khó gì.

Tuy trong ánh mắt của Phương Đức cũng có vẻ mong đợi, nhưng hắn lại không có mở miệng nói chuyện.

Vương Đằng nhìn thoáng qua mấy đồ đệ, mới mở miệng nói:

- Mấy người các ngươi có thể tự thương lượng với nhau, nhưng mà có một chuyện, trên núi Vô Danh nhất định phải có hai người ở bên ngoài chủ trì mọi chuyện, Phương Đức, Hổ Nữu, hai người các ngươi cũng phải đi vào tu luyện.

- Vâng, sư tôn!

- Vâng, đại nhân!

Nghe thấy Vương Đằng nói vậy, mấy người vội vàng đáp.

Cũng chính là trong một ngày này, trận pháp trên núi Vô Danh ngoại trừ trận pháp công kích ra thì những trận pháp còn lại đều bị kích hoạt.

Sư đồ mấy người Vương Đằng cũng bắt đầu tiến vào giai đoạn bế quan.

...

Núi Tiên Tử.

Một mỹ phụ với dáng người yêu nhiêu mở hai mắt ra, nhìn về phương hướng núi Vô Danh.

- Phương hướng đó là núi Vô Danh mà? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là Vương Đằng trở về rồi?

Ánh mắt mỹ phụ lưu chuyển, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì!

...

Trong Hạo Thiên Tháp.

Vương Đằng bỏ một quả trứng vào trong Linh Tuyền, lại bức ra một giọt tinh huyết rơi nhỏ lên trên quả trứng.

Tinh huyết vừa rơi lên trên quả trứng, đảo mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

Vương Đằng nhìn tình cảnh này thì trên mặt cũng lộ ra một tia kích động.

- Sau này, ta cũng là người nắm giữ Thánh Thú!

Quả trứng này chính là một quả trứng Thánh Thú duy nhất trong tay Vương Đằng, trước đó hắn vẫn luôn không có cơ hội ấp nó, bây giờ mới có cơ hội.

Muốn ấp trứng nở không chỉ có cần rất nhiều thời gian, mà còn cần có rất nhiều linh khí mới được.

Mà bây giờ, cả hai điều kiện này, Vương Đằng đều đã có.

- Cũng không biết phải ấp trứng bao lâu mới có thể nở?

Vương Đằng thầm nghĩ trong lòng.

Mặc dù chỉ là một quả trứng Thánh Thú, không so được với Thần Thú, nhưng đối với Vương Đằng thì như vậy đã đủ rồi.

Mà trước đó hắn cũng đã nhìn qua, quả trứng Thánh Thú này có tên là Cửu Mệnh Thiên Miêu, phẩm giai cũng đạt tới cấp Thánh cực phẩm, khoảng cách phẩm giai Thần Thú cũng chỉ kém một chút.

Đương nhiên Vương Đằng cũng không phải người nông cạn như thế, chủ yếu là hắn nhìn trúng đặc điểm chín mạng của Cửu Mệnh Thiên Miêu.

Một khi hắn ký khế ước với Cửu Mệnh Thiên Miêu, tuy không biến thái giống Cửu Mệnh Thiên Miêu, có thể nắm giữ chín cái tính mạng, nhưng cũng đủ để giúp hắn ngăn cản mấy lần công kích trí mạng.

Đối với Vương Đằng thì đặc điểm này còn có tác dụng lớn hơn nhưng Thần Thú kia.

Phẩm giai hơi thấp không sao, chỉ cần có thể bảo mệnh trong thời khắc mấu chốt là được rồi.

Bình Luận (0)
Comment