- Ngươi có nghe nói gì chưa, sư huynh Phương Vô Nhai xuất quan rồi, hắn đã đột phá đến Chân Nguyên cảnh.
Trên mặt của một tên đệ tử lộ ra vẻ kích động, nói với mấy tên đệ tử khác ở xung quanh.
- Ngươi nói thật chứ?
- Chuyện này có thể giả à, đây chính là ta. .
- Thật không hổ là đệ tử có thiên phú cao nhất trong thế hệ này của Thiên Thánh tông ta.
- Hắc hắc, chuyện này thì ngươi nói sai rồi, nếu nói người có thiên phú kinh khủng nhất thì phải là đệ tử thân truyền mà tông chủ mới thu nhận kia, nghe nói hắn đã. .
- . .
Thiên Thánh tông, trụ sở của một vị trưởng lão nội môn.
- Vô Nhai, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?
Tô Bỉnh nhìn đệ tử trước mặt, trong lòng hắn rất hài lòng, hắn đây là có người kế nghiệp rồi.
- Sư tôn, ngài nói hai sư huynh đệ Phương Húc và Ngô Hoành của núi Vô Danh có thể cũng đã đột phá đến Chân Nguyên cảnh rồi hay không?
Phương Vô Nhai ngẩng đầu lên, chăm chú hỏi.
- Sao ngươi lại hỏi vấn đề này?
Tô Bỉnh nói.
- Đệ tử chỉ là cảm giác mình hữu danh vô thực thôi, hai vị sư đệ kia của núi Vô Danh hiếu thắng hơn ta, trong đại hội Bách Tông lần trước, bọn họ đã có tu vi là Ngưng Nguyên cảnh hậu kỳ, chỉ sợ bây giờ cũng đã đột phá đến Chân Nguyên cảnh rồi.
Phương Vô Nhai nói.
Tô Bỉnh nhìn Phương Vô Nhai một hồi lâu, mới mở miệng nói:
- Vô Nhai, ngươi phải hiểu được, chuyện tu luyện cũng không phải là ai dẫn trước nhất thời thì sẽ liên tục dẫn trước.
- Có ít người có thể thời gian đầu tiến bộ thần tốc, nhưng sau khi gặp phải một bình cảnh thì sẽ bị dần chậm lại, có thể cần một năm, ba năm, năm năm mới có thể đột phá, cũng có khả năng, thậm chí đến già chết cũng không đột phá, đây đều là chuyện rất thường gặp.
- Ngươi phải làm chính là phóng xa ánh mắt của mình một chút!
- Nhưng mà sư tôn, ta cảm thấy sư đệ Phương Húc và sư đệ Ngô Hoành của núi Vô Danh sẽ không như vậy.
Âm thanh của Phương Vô Nhai rất khẳng định nói.
Nhìn ánh mắt kiên định của ái đồ của mình, Tô Bỉnh cũng có chút bất đắc dĩ.
Cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, học trò cưng của hắn đã biến thành như vậy.
Nhưng Tô Bỉnh lại không biết là, Phương Vô Nhai biến thành thế này hoàn toàn là bởi vì một câu của Từ Vi.
- Sư huynh Vô Nhai, ta cảm thấy bây giờ chúng ta không thích hợp, hiện tại, sư muội chỉ muốn cố gắn tu luyện, sớm ngày đuổi kịp bước chân của sư đệ Phương Húc và sư đệ Ngô Hoành.
Chính là bởi vì câu nói này, Phương Vô Nhai mới mở ra con đường tu luyện một đường hát vang tiến mạnh.
- Ai, trưởng lão Vương Đằng của núi Vô Danh đã trở về, chắc hẳn hai tên đồ đệ của hắn cũng ở đó, nếu ngươi muốn thì có thể qua đó xem một chút!
Tô Bỉnh thở dài một hơi, nói.
- Đi xem một chút cũng tốt, có lẽ chỉ có khi nào chính mắt nhìn thấy thì mới sẽ hiểu rõ chân lý tu luyện.
- Cảm ơn sư tôn!
. . .
- Sư muội, những thứ này ngươi đều nhớ kỹ chưa?
- Ừm, nhị sư huynh, ta đều đã nhớ kỹ rồi.
Lưu Linh gật cái đầu nhỏ nói.
- Rất tốt, tiểu sư muội, ngươi phải nhớ kỹ, làm môn hạ của sư tôn, những chuyện khác có thể không biết, nhưng những thứ như môn quy và những kiến thức về khí vận chi tử này thì nhất định phải nắm thật kỹ.
Ngô Hoành nghiêm túc nói.
- Nhị sư huynh, ta biết rồi.
Lưu Linh gật cái đầu nhỏ trả lời.
- Nhị sư huynh, vậy đại khái đến lúc nào ta mới có thể tu luyện?
- Tiểu sư muội, đừng nóng vội, sư tôn đã nói, thể chất đặc biệt của ngươi vẫn chưa thức tỉnh nên bây giờ không phải thời cơ tốt để tu luyện,...Chờ thể chất đặc biệt của ngươi thức tỉnh thì ngơi sẽ có thể bắt đầu tu luyện.
Ngô Hoành an ủi.
- À, được rồi, nhị sư huynh.
Lưu Linh nói.
Trong khoảng thời gian này, cô đã làm quen với mấy vị sư tỷ sư huynh của núi Vô Danh, cũng không sợ bọn họ.
Đồng thời, cô cũng có hiểu biết đối với mấy vị sư tỷ sư huynh này, sư tỷ sư huynh của cô đều rất lợi hại, sư tôn của cô lại còn lợi hại hơn.
Cho nên, lời sư tôn của cô nói nhất định là chính xác.
Đúng lúc này, một âm thanh từ dưới chân núi truyền đến.
- Vương trưởng lão, đệ tử Phương Vô Nhai của Thiên Vũ phong đến đây bái kiến!
Lông mày của Ngô Hoành nhíu lại:
- Là hắn, sao hắn lại tới đây?
Phải biết núi Vô Danh bọn họ cũng không đáng chú ý, vị trí lại tương đối vắng vẻ, các đệ tử đều biết vị trí của núi Tiên Tử, nhưng lại không nhất định biết vị trí của núi Vô Danh.
Bình thường cơ bản sẽ không có ai đến núi Vô Danh, ngoại trừ sư thúc Lưu Thành.
Ngô Hoành cũng rất tò mò đối với chuyện này, vì sao Phương Vô Nhai lại đến bái kiến sư tôn của hắn chứ.
Chẳng lẽ là có chuyện gì hay sao?
Nghĩ nghĩ, Ngô Hoành lập tức mang theo tiểu sư muội Lưu Linh đi xuống chân núi Vô Danh.
- Nhị sư huynh, là Phương Vô Nhai Phương sư huynh kia sao?
Lưu Linh tò mò hỏi.
- Ừm, sao vậy, sư muội ngươi biết hắn à?
Ngô Hoành nhẹ gật đầu nói.
- Trước đó ta từng nghe tam bá nói, thiên phú tu luyện của Phương Vô Nhai Phương sư huynh rất khủng bố, đã sắp đột phá Chân Nguyên cảnh, đuổi kịp tam bá ta.
Lưu Linh chăm chú trả lời.
- Ha ha ha, tiểu sư muội, sau này ngươi lại sẽ lợi hại hơn hắn nhiều đấy.
Ngô Hoành cười lớn nói.
- Nhị sư huynh, ngươi nói thật à?
Lưu Linh mong đợi nhìn Ngô Hoành.
- Thật, sau này ngươi nhất định sẽ lợi hại hơn hắn.
Ngô Hoành khẳng định nói.
- Ừm, sau này ta nhất định sẽ rất lợi hại!
Lưu Linh nắm chặt lại nắm tay nhỏ, hưng phấn nói.
Nhìn dáng vẻ hưng phấn này của tiểu sư muội, Ngô Hoành cũng lộ ra nụ cười hiểu ý.
Có lẽ là nhìn thấy tiểu sư muội làm hắn nhớ tới muội muội ruột của mình, tuổi tác của hai người cũng không chênh lệch nhiều, cả hai cũng đều nhu thuận hiểu chuyện như nhau.
- Ngô sư đệ!
Thấy là Ngô Hoành xuất hiện, trong mắt Phương Vô Nhai bộc phát ra một đạo tinh quang.
- Sư huynh Vô Nhai, có chuyện gì sao? Sư tôn đang trong lúc bế quan nên có thể sẽ không cách nào đi ra gặp ngươi được.
Ngô Hoành đột nhiên nói hỏi.
- Sư đệ Ngô Hoành, lần này ta tới đây chính là để gặp ngươi và sư đệ Phương Húc một chút.
Phương Vô Nhai vội vàng nói.
- Hả?
Nghe được câu trả lời này, ngược lại làm cho Ngô Hoành không hiểu gì cả.
Hắn và đại sư huynh thì có gì đáng xem, cũng không phải là đại mỹ nữ gì.
- Là thế này, ta nghe sư phụ ta nói các ngươi trở về rồi, cho nên đặc biệt tới để gặp các ngươi một chút.
Phương Vô Nhai vừa cười vừa nói.
- Đúng rồi, sư đệ Phương Húc đâu?
- Sư huynh của ta đang bế quan tu luyện, sư huynh Vô Nhai có muốn lên núi Vô Danh ngồi một chút không?
- Vậy thì không cần, ta chỉ muốn tới thăm các ngươi một chút, đúng rồi, sư đệ Ngô Hoành, tu vi của bây giờ ngươi là gì, sao ta lại không nhìn ra tu vi cảnh giới của ngươi vậy?
Phương Vô Nhai hỏi dò.
- Gần đây sư đệ ta vừa mới đột phá đến Chân Nguyên cảnh, ngược lại là muốn chúc mừng Vô Nhai sư huynh đột phá đến Chân Nguyên cảnh.
Ngô Hoành nhìn thoáng qua Phương Vô Nhai, vẻ mặt tươi cười nói.
- Ta cũng vừa mới đột phá, không so được với sư đệ Ngô Hoành và sư đệ Phương Húc.
Phương Vô Nhai nói.
- Sư huynh Vô Nhai nói đùa.
- Quả là thế, xem ra tu vi của sư đệ Phương Húc cũng đã đột phá đến Chân Nguyên cảnh.
Trong lòng Phương Vô Nhai âm thầm suy nghĩ.
- Sư đệ Ngô Hoành, sư huynh ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, không biết sư đệ có thể giải đáp giúp ta hay không?
Phương Vô Nhai nói.
Chuyến này, hắn tới đây là có hai mục đích, một là xác định tu vi cảnh giới hiện tại của hai người Phương Húc và Ngô Hoành, một mục đích khác chính là vấn đề cực kỳ quan trọng này.
- Sư huynh, mời nói!