- Không biết Ngô sư đệ có ý nghĩ gì đối với đạo lữ sau này?
Phương Vô Nhai khẩn trương nhìn Ngô Hoành hỏi.
Nghe được là vấn đề này, tinh thần của Ngô Hoành cũng chấn động.
Hắn không ngờ được rằng sư huynh Phương Vô Nhai lại hỏi ra vấn đề có thâm ý như thế.
Đổi lại những vấn đề khác thì có lẽ hắn sẽ còn phải suy nghĩ một chút, nhưng nếu như vấn đề này thì hắn có thể không cần suy nghĩ mà trả lời.
Sau đó, Ngô Hoành không chút nghĩ ngợi, nói:
- Sư huynh Vô Nhai, trước khi tu vi ta đột phá đến cảnh giới nhất định thì ta sẽ không suy nghĩ đến chuyện đạo lữ, sư tôn đã nói, một khi có đạo lữ thì chuyện tu luyện chắc chắn sẽ bị phân tâm, mà khi phân tâm sẽ kéo theo chậm tiến độ tu luyện, mà nữ nhân cũng là một phiền phức, dễ làm tâm trí người ta ngu muội, rất dễ trở thành trở ngại trên con đường tu luyện. . .
Ngô Hoành cảm thấy sư tôn nói rất đúng, lần trước hắn đã thử một lần ở Bách Hoa lâu của quận thành Thanh Lâm, tuy nhan sắc của vị kia đúng là rất khiến người ta tiêu hồn, hưởng thụ, nhưng lại cực kỳ dễ dàng khiến người ta trầm mê vào trong đó, không cách nào tự kềm chế bản thân.
Nếu như có đạo lữ thì hậu quả đó quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Bây giờ, hắn đang trong giai đoạn tiến cảnh thần tốc, không thể vì một đạo lữ mà tự hủy tương lai của mình được!
Nghe được ngữ khí kiên định của Ngô Hoành, lại nhìn thấy vẻ mặt thành thật kia, Phương Vô Nhai đều bị chấn động đến mức ngây ngẩn cả người.
Hắn không ngờ được rằng, Ngô Hoành lại trả lời như thế.
Chuyện này hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của hắn.
Nguyên bản mấy câu hỏi tiếp theo cũng bị hắn nuốt trở lại trong bụng.
- Ngô sư đệ, ngươi nói quá đúng! Nên như vậy, sao có thể vì cái gọi là đạo lữ mà trở ngại tiến độ tu luyện của mình được.
Phương Vô Nhai trả lời khẳng định nói.
Trong lòng của hắn không khỏi dựng lên một cái ngón tay cái cho trưởng lão Vương Đằng của núi Vô Danh, thật sự là dạy dỗ đồ đệ có phương pháp!
- Sư huynh Vô Nhai cũng cho rằng như thế sao?
Nghe được thấy Phương Vô Nhai trả lời như vạy thì ánh mắt của Ngô Hoành cũng là sáng lên, hắn cảm thấy hắn có thể đã tìm được tri âm rồi.
Dù sao thì người có thể giác ngộ như vậy thật sự là không nhiều, cũng giống như sư thúc Lưu Thành, hắn đã bị hủ thực.
- Sư huynh Vô Nhai, ta nói với ngươi, này đạo lữ thì giống với cái kia… Chính là… Chính là...
Ngô Hoành thao thao bất tuyệt quán thâu tư tưởng của hắn với Phương Vô Nhai.
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật, sư huynh Vô Nhai, ta nói với ngươi, muốn tìm đạo lữ thì đầu tiên tu vi của ngươi phải đủ cao, như vậy mới có thể bảo vệ đạo lữ của mình lúc cô ấy gặp nguy hiểm, ngươi không biết đâu, lúc trước có một cặp đạo lữ yêu nhau còn cứng hơn sắt thép, nhưng cũng là bởi vì tu vi của nhà trai không được nên cuối cùng đạo lữ bị cướp đi. Ai, thật là thê thảm!
- Chờ một chút, Ngô sư đệ, vì sao ta chưa từng nghe về cố sự này?
Phương Vô Nhai tranh thủ thời gian cắt đứt lời Ngô Hoành, hắn cảm thấy hắn có chút dao động.
- Sư huynh Vô Nhai, chuyện này do chính miệng của sư tôn ta nói, vậy còn có thể là giả hay sao, ngươi suy nghĩ một chút, nếu như có một người đẹp trai hơn ngươi, thiên phú tốt hơn ngươi, tu vi cao hơn ngươi, linh thạch nhiều hơn người cùng ngươi thổ lộ tình cảm với người phụ nữ mà ngươi thích thì ngươi cảm thấy cô ấy sẽ chọn người nào?
Ngô Hoành hỏi.
- Cái này, không phải cô. . .
Phương Vô Nhai cũng không nói ra được.
Hắn nhìn Ngô Hoành cao lớn uy mãnh trước mắt một chút, lớn hơn đẹp trai hơn hắn một chút, thực lực hình như cũng mạnh hơn hắn một chút. . .
Lại vừa nghĩ tới câu trả lời của Từ sư muội lúc trước, hắn nhất thời cảm thấy Ngô sư đệ nói rất có đạo lý.
- Ngô sư đệ, bây giờ ta phải nên làm như thế nào?
Phương Vô Nhai có chút mê mang hỏi.
- Sư huynh Vô Nhai, bây giờ, chuyện ngươi phải làm đầu tiên chính là tăng lên tu vi thực lực của mình, thừa dịp bây giờ là thời kỳ vàng son để tu luyện, ngươi nhất định không thể lười biếng, không thể để chuyện yêu đương làm trễ nải tu luyện, chỉ cần tu vi của ngươi. . .
- . . .
Nghe được Ngô Hoành giải đáp một phen, ánh mắt của Phương Vô Nhai càng ngày càng sáng, ánh mắt cũng dần dần trở nên kiên định.
Hắn cảm thấy Ngô sư đệ nói quá có đạo lý, nếu như tu vi của hắn hiện tại đã là Chân Võ cảnh, vậy thì Từ sư muội kia còn từ chối hắn sao?
Chắc chắn là không!
Cho nên, chuyện bây giờ hắn phải làm chính là trở về tiếp tục bế quan tu luyện!
Tranh thủ sớm ngày đột phá!
- Ngô sư đệ, ta đã hiểu! Sư huynh ở đây cảm ơn ngươi! Bây giờ ta đang muốn trở về bế quan khổ tu! Sau này còn gặp lại!
- Sư huynh Vô Nhai, nhớ lấy, nhất định đừng để nữ nhân trở thành trở ngại trên đường tu luyện của mình!
- Sư huynh hiểu rõ!
- . .
- Nhị sư huynh, thật là như thế hay sao?
Lưu Linh mở to một đôi mắt to hơi có vẻ mê mang, hỏi.
- Tu vi thực lực hiện tại của sư huynh Vô Nhai đúng là quá yếu, bây giờ chuyện hắn cần giải quyết nhất chính là cố gắng tu luyện.
Ngô Hoành nói.
- A (´-ω-`).
Lưu Linh cái hiểu cái không nhẹ gật đầu.
Trong lòng cô cũng định cho mình một mục tiêu nhỏ, sau này nhìn xem các sư tỷ sư huynh, tu vi gì mới tìm đạo lữ, cô nhất định không thể sớm hơn các sư tỷ sư huynh được!
- Vù!
Bóng người Phương Vô Nhai mau chóng bay về hướng núi Thiên Vũ.
- Trở về rồi à, thế nào? Có phải đã hiểu rõ rồi hay không?
Tô Bỉnh cười hỏi.
- Đúng vậy, sư tôn, sau khi đi núi Vô Danh một chuyến, ta đã hiểu rõ.
Ánh mắt của Phương Vô Nhai kiên định nói.
Hắn đã kinh tìm được phương hướng cuộc sống của mình.
- Ha ha, ngươi hiểu rõ thì tốt! Ngươi phải nhớ kỹ, con đường tu luyện không chỉ cần có thiên phú, mà còn có cả tính cách và vận khí, thiếu một thứ cũng không được.
Tô Bỉnh nói.
- Sư tôn, ta biết rồi, cho nên ta quyết định tiếp tục bế quan tu luyện.
Phương Vô Nhai nói.
- Được… Hả?
Tô Bỉnh lơ ngơ nhìn đệ tử trước mắt này, hắn cảm thấy đệ tử này của hắn lại thay đổi rồi.
- Sư tôn, ta đi tu luyện đây.
Tô Bỉnh muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn cũng không nói ra khỏi miệng, chỉ là nhìn bóng lưng Phương Vô Nhai rời khỏi, sau đó rơi vào trầm tư.
- Hắn đã bị cái gì kích thích sao?
. . .
Thời gian trôi qua từng ngày, tất cả đều khôi phục bình tĩnh.
Trong nháy mắt, lại qua sáu tháng, mà trong Hạo Thiên Tháp thì đã qua 12 tháng.
Một ngày này, âm thanh kích động của Vương Đằng vang lên trong Hạo Thiên Tháp.
- Ha ha ha, ta rốt cục đã tu luyện thành công, đặc biệt, thật sự là quá khó khăn!
Trên mặt Vương Đằng không cầm được lộ ra ý cười.
Có ai có thể biết hắn đã trải qua thế nào trong hơn một năm nay, mỗi lần sau khi hắn thích ứng, thì công lại lại sẽ đánh cho hắn một đòn cảnh cáo.
Nhưng mà sau khi trải qua hơn một năm khổ tu, hắn rốt cuộc đã tu luyện thành công, tất cả chuyện này đều là đáng giá.
Lúc này, trong đầu Vương Đằng xuất hiện một cái Âm Dương Thần Ma cỡ nhỏ, nó đang chậm rãi chuyển động, thỉnh thoảng sẽ tỏa ra một luồng sương mù trắng, bị thần hồn của hắn hấp thu.
Đương nhiên, đây không phải Âm Dương Nhị Khí, chỉ là một loại năng lượng đặc biệt từ trong Âm Dương Thần Ma sinh ra.
Nhưng mà cho dù không phải Âm Dương Nhị Khí thì đối với Vương Đằng bây giờ cũng là đồ tốt hiếm có, sau khi thần hồn của hắn hấp thu năng lượng đặc biệt này thì có thể tăng cường cường độ thần hồn.
Tuy hiệu quả của một luồng năng lượng đặc biệt này không mạnh, nhưng hấp thu nhiều lần lại có được hiệu quả cực kỳ đáng sợ.
Mặt khác, loại năng lượng đặc biệt này còn có thể khôi phục thần hồn bị thương.
Ngoài ra, sau khi tu luyện thành công Âm Dương Thần Ma, lực phòng ngự thần hồn của hắn đã càng thêm cường đại, người bình thường căn bản sẽ không gây tổn thương được cho thần hồn của hắn.