Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 232 - Chương 232. Còn Thật Đáng Yêu

Chương 232. Còn Thật Đáng Yêu Chương 232. Còn Thật Đáng Yêu

- Không sai, phạm vi dò xét lực lượng tinh thần đã đạt đến 6000 dặm.

Vương Đằng lại thử phạm vi dò xét của lực lượng tinh thần một chút, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.

Phải biết, cường giả Vương cảnh thì phạm vi dò xét lực lượng tinh thần cao nhất cũng chỉ mới là 5000 dặm, mà phạm vi dò xét lực lượng tinh thần của Vương Đằng rõ ràng đã vượt qua cường giả Vương cảnh.

Tu vi hiện tại của hắn cũng còn chưa đột phá đến Vương cảnh, nếu như chờ tu vi của hắn đột phá đến Vương cảnh, vậy thì phạm vi hắn dò xét lực lượng tinh thần của hắn sẽ còn lần nữa mở rộng, đến lúc đó chỉ sợ phạm vi dò xét lực lượng tinh thần của cường giả Hoàng cảnh cũng không bằng hắn.

Đột nhiên, vẻ mặt Vương Đằng khẽ động, ánh mắt của hắn nhìn về phía phương hướng Linh Tuyền.

- Chẳng lẽ là sắp xuất thế rồi à?

. . .

Lúc này, khu vực lân cận Linh Tuyền, mấy người Phương Húc, Hổ Nữu cũng đều vây ở đây.

Bọn họ đều tò mò nhìn quả trứng trong Linh Tuyền, nhất là Hổ Nữu, ánh mắt của cô nhìn quả trứng kia rất chăm chủ, thỉnh thoảng từ trong cái miệng nhỏ còn chảy ra nước miếng.

Chính là ngay vừa rồi, khi bọn họ đang tu luyện thì một luồng uy áp từ phương hướng Linh Tuyền khuếch tán ra, sau đó lan rộng về hướng xung quanh.

- Đại sư huynh, ngươi nói xem có phải quả trứng kia đã chín rồi hay không?

Hổ Nữu trừng đôi mắt to đen nhánh của mình, mắt không nháy một cái nhìn quả trứng kia, thỉnh thoảng duỗi ra đầu lưỡi màu hồng phấn liếm liếm bờ môi.

Cô cảm thấy khí tức quả trứng kia tỏa ra thật sự là quá mê người.

- Tam sư muội, cái đó không gọi là chín, đó là dấu hiệu sắp xuất thế.

Phương Húc nhìn về phương hướng Linh Tuyền nói.

- Vậy à, nhưng mà ta vẫn cảm thấy quả trứng đó thơm quá!

Hổ Nữu hít một hơi thật sâu nói.

- Đại sư huynh, ngươi biết đó là trứng gì không? Tại sao ta cảm giác lực uy áp này càng ngày càng mạnh.

Triệu Thiên đột nhiên hỏi.

- Ngũ sư đệ, ta biết, sư tôn nói quả trứng này có chút ngọn nguồn với ta, còn bảo ta không được ăn nó.

Hổ Nữu vội vàng nói.

Cô cảm thấy quả trứng này càng ngày càng thơm.

- Có ngọn nguồn với tam sư muội, chẳng lẽ lại là một qủa trứng hổ hay sao? Nhưng mà ta chưa từng nghe nói rằng hổ con nở ra từ quả trứng đó đó?

Phương Húc vuốt cằm suy nghĩ.

Hắn cảm thấy nhận biết của hắn có thể hơi không đủ dùng.

- Không lẽ là trứng Rồng? Đại sư huynh, ngươi nói quả trứng này có thể là một quả trứng Rồng hay không?

Bỗng nhiên, Sở Chiếu ở bên cạnh kích động vỗ tay nói.

- Trứng Rồng?

- Đúng vậy, đại sư huynh, tam sư tỷ nói cô ấy có chút ngọn nguồn với quả trứng này, Hổ tộc thì chắc chắn không đẻ trứng, như vậy chỉ còn lại một khả năng là Long tộc, hoặc là chủng tộc nắm giữ huyết mạch Long tộc, ngươi xem lực uy áp này mạnh cỡ nào!

Sở Chiếu càng nói càng hưng phấn.

- Vù!

Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện ở trước mặt mấy người.

- Sư tôn, ngài đã tới!

- Ừm.

Vương Đằng nhẹ gật đầu.

- Sư tôn, đây là trứng gì?

- Đúng vậy, sư tôn, đây là trứng Rồng sao?

- Không phải.

Vương Đằng lắc đầu nói, trên mặt của hắn lộ ra một nụ cười cao thâm mạt trắc:

- Đợi chút nữa các ngươi sẽ biết!

Trên thực tế, Vương Đằng cũng không biết trả lời đối với vấn đề này như thế nào.

Chẳng lẽ hắn lại nói với mấy đồ đệ rằng đây thật ra là một quả trứng mèo hay sao?

Tuy Vương Đằng cũng rất không hiểu rõ về chuyện này, vì sao một con mèo lại nở ra từ trong một quả trứng, nhưng chỉ cần hắn không giải thích, như vậy lúng túng cũng không phải là hắn.

Tại đám người sư đồ Vương Đằng nhìn soi mói, phía trên Linh Tuyền đột nhiên xuất hiện một hư ảnh màu trắng.

Thân thể của nó thon dài mà mạnh mẽ, lông tóc cả người trắng như tuyết, không có một chút màu tạp, một đôi đồng tử như là sâu thẳm như đại dương mênh mông, bên trong đôi đồng tử đó là màu xanh thẳm thuần túy nhất, trong suốt như thủy tinh bảo thạch, hoàn mỹ làm cho người lóa mắt.

Đầu nó hơi nước lên, con ngươi màu xanh thẳm nhìn về phương hướng đám người Vương Đằng, tư thái cao ngạo đó giống như là quốc vương dò xét lãnh thổ.

- Mẹ nó, sao lại có thể đẹp như vậy chứ!

- Chẳng lẽ đây mới là sinh linh trong trứng hay sao?

- Cuối cùng là yêu thú nào? Vì sao ta không có chút nào biết?

Vương Đằng dùng một tay đè lên cái đầu nhỏ của Hổ Nữu, không có cách, khi hư ảnh kia vừa xuất hiện, trong mắt Hổ Nữu cũng chỉ còn lại quả trứng.

- Tạch tạch tạch. . .

- Meo ~

Theo một tiếng kêu mềm nhũn vang lên, hư ảnh màu trắng giữa không trung hóa thành một tia sáng chui vào trong quả trứng.

Ánh mắt của mấy người Vương Đằng cũng lập tức bị hấp dẫn.

Không thể không nói, hư ảnh vừa rồi kia đúng là rất xinh đẹp, Vương Đằng cũng không khỏi càng thêm mong đợi.

- Tạch tạch tạch. . .

Rốt cục, một cục thịt nhỏ trắng như tuyết từ trong quả trứng phá xác mà ra.

Con ngươi màu xanh thẳm nhìn về phương hướng đám người Vương Đằng, cái mũi màu hồng nhẹ nhàng hít hà, sau đó bốn cái chân ngắn lảo đảo bước về phương hướng Vương Đằng.

- Cái này. . .

Vương Đằng nhìn cục thịt nhỏ trắng như tuyết kia, hoàn toàn không thấy có chút liên quan nào với bóng người cao ngạo trước đó.

- Đây nhất định là vì nó chưa lớn?

- Đông!

- Meo ~

Cục thịt nhỏ trắng như tuyết trực tiếp đâm vào một lồng ánh sáng trong suốt, trực tiếp bị đụng lộn ra ngoài, nó từ dưới đất bò dậy, lần nữa đánh về hướng lồng ánh sáng trong suốt.

- Đông!

Lên! Tiếp tục!

- Đông!

Dây dưa không bỏ, bách chiến bất khuất!

Nhìn con mèo nhỏ này càng đánh càng hăng, Vương Đằng luôn cảm giác nó có chút không thông minh.

Có lẽ là rốt cục phát hiện không đi ra được nên nó ngước mặt về phương hướng Vương Đằng kêu lên meo meo.

Nó cảm nhận được cảm giác thân thuộc đến từ huyết mạch trên người những người này.

Lúc này, Hổ Nữu cũng khôi phục thanh tỉnh, bắt đầu tò mò nhìn con mèo nhỏ trắng như tuyết kia.

Cô cảm thấy con mèo nhỏ này có chút quen thuộc, rất giống cô khi còn bé.

- Sư tôn, đó là cái gì? Cũng là Hổ yêu nhất tộc sao?

- Không kém bao nhiêu đâu!

Vương Đằng nói.

Tuy con mèo nhỏ này có thể không quá thông minh, nhưng hắn vẫn muốn nuôi dưỡng nó, dù sao thì đây cũng là một con Thánh Thú cực phẩm.

. .

Theo Vương Đằng tới gần, Cửu Mệnh Thiên Miêu mở to đôi mắt màu xanh thẳm của mình, chăm chú đánh giá hắn.

Cái mũi màu hồng ẩm ướt nhích lại gần Vương Đằng, nhẹ nhàng hít hà, con ngươi màu xanh thẳm lóe lên một vệt sáng.

Vương Đằng ngồi xổm người xuống, một cái tay với về hướng Cửu Mệnh Thiên Miêu.

Cửu Mệnh Thiên Miêu thấy thế thì dùng hai cái móng vuốt nhỏ bé cào về hướng ngón tay của Vương Đằng, xoay chuyển thân thể mềm nhũn không có xương, lộ ra cái bụng màu hồng phấn, hai bàn chân sau nhỏ bé còn đạp ở giữa không trung đạp một cái.

Con ngươi màu xanh thẳm cũng đang ngó chừng ngón tay của Vương Đằng, gật gù đắc ý lộ ra vẻ cực kỳ đáng yêu.

- Tuy có vẻ không quá thông minh, nhưng thật đáng yêu!

Vương Đằng ôm lấy Cửu Mệnh Thiên Miêu, nhẹ nhàng vuốt lông nó.

Cảm giác không tệ, lông rất mềm mại, quan trọng nhất chính là rất đáng yêu.

Vương Đằng vui vẻ ôm lấy Cửu Mệnh Thiên Miêu, đi ra ngoài lồng ánh sáng.

- Sư tôn, cho ta xem thử, ta muốn sờ mò!

- . . .

. .

Thời gian vui vẻ luôn luôn rất ngắn, tuy nhiên con mèo nhỏ rất đáng yêu nhưng Vương Đằng là một người có kiên quyết.

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, Vương Đằng lập tức giao Bạch Tuyết cho Phương Đức chăm sóc, chính hắn thì lại bắt đầu chuỗi ngày bế quan dài dằng dặc.

Dù sao thì thực lực mới là căn bản, còn lại tất cả đều là hư vô.

Bình Luận (0)
Comment