- Bạch Tuyết tới đây, ta dạy cho ngươi cách gào thét.
Đối với tiểu gia hỏa có hơi giống mình khi còn bè này, Hổ Nữu vẫn chăm sóc rất chu đáo, cô cảm thấy cần phải dạy dỗ nó dùng khí thế đè người như thế nào.
Dùng hình thể, Bạch Tuyết quá nhỏ, không thích hợp, vậy cũng chỉ có thể dùng tiếng rống để chấn nhiếp kẻ địch thôi.
Nhưng âm thanh mềm nhũn kia của Bạch Tuyết, thật sự là không có một chút lực uy hiếp.
Hổ Nữu quyết định, hôm nay cô phải dạy cho Bạch Tuyết cách dùng tuyệt chiêu hổ gầm.
Một con Bạch Hổ đi ở phía trước, mà bên cạnh của cô còn có một con mèo nhỏ màu trắng như tuyết đi theo.
- Bạch Tuyết, nhìn kỹ đây!
Chỉ thấy tứ chi Bạch Hổ đứng vững, đầu hổ ngước lên thật cao, miệng hổ mở ra, một đạo âm ba kinh khủng từ trong miệng hổ truyền ra:
- Rống ~!
Âm ba kinh khủng gạt bỏ một vùng không khí phía trước, tạo thành từng vòng gợn sóng mắt trần có thể thấy được, lan rộng ra xung quanh.
- Bịch!
Bạch Tuyết đang ngồi nhìn chằm chằm đại tỷ, kết quả bị một tiếng hổ gầm đột ngột này dọa đến ngã trên mặt đất.
- Thấy không… Sao ngươi nằm rạp trên mặt đất vậy, nhanh lên!
- Thế này… Nhất định phải đứng vững vàng, đầu phải ngẩng lên thật cao, ánh mắt phải bá khí một chút. Đúng, chính là như vậy, bắt đầu!
- Meo ~!
- Không phải như vậy, ngươi phải như vậy.
- Rống ~!
- Meo ô ~!
- Rống ~!
- Meo ô ~!
- . .
- Meo ô ~ rống!
Cuối cùng, Bạch Tuyết vẫn học không đâu vào đâu.
. .
Ngự thư phòng.
- Phụ hoàng, Hồng gia dã tâm bừng bừng, người qua đường đều biết, bây giờ chúng ta nên ứng đối thế nào đây? Có nên liên hợp với vị kia của Kiếm Tông, trừ khử Hồng gia trước hay không?
Đại hoàng tử Sở Hạo khẽ cúi đầu, khom người hỏi bóng người ngồi phía sau bàn đọc sách.
- Việc này không phải việc ngươi nên quan tâm, ngươi đã có tin tức của Chiếu nhi chưa?
Giọng nói lạnh lùng truyền ra.
- Hồi phụ hoàng, nhi thần cũng không có tin tức của tam đệ.
Sở Hạo trả lời.
- Ừm, ngươi lui ra đi!
- Phụ hoàng…
- Lui ra!
- Vâng! Phụ hoàng! Nhi thần cáo lui!
Nhìn Sở Hạo rời khỏi ngự thư phòng, trong mắt bóng người ngồi phía sau bàn đọc sách bắn ra một đạo u quang:
- Hồng gia, Kiếm Tông, Thần Toán Tử, và con trai ngoan của ta. Ha ha…
. .
Xuân đi thu đến, trong nháy mắt, thời gian trong Hạo Thiên Tháp đã trôi qua một năm.
Trong thời gian một năm này, Vương Đằng đã tu luyện Thái Huyền Thần Cương đến tầng thứ năm, trong lúc đó cũng tiêu hao không ít tư nguyên.
Hắn ngược lại là nghĩ tiếp tục tu luyện Thái Huyền Thần Cương tới tầng thứ mười, nhưng hắn lại phát hiện, sau khi tu luyện đến tầng thứ năm thì tốc độ tiến cảnh của hắn thật sự là quá chậm, so sánh thành quả tu luyện và tư nguyên tiêu hao thì hoàn toàn không có lời.
Lúc này, tu vi của hắn sớm đã đột phá đến Vương cảnh, phạm vi dò xét lực lượng tinh thần cũng đạt tới 13 ngàn dặm, còn có thể làm được thần thông không gian như xuyên qua không gian, thuấn di,…
Bàn về năng lực bảo vệ mạng sống thì hắn đã mạnh hơn trước đó không biết bao nhiêu lần.
- Tu luyện Thân Ngoại Hóa Thân và những bí thuật kia kia.
Tu luyện Thân Ngoại Hóa Thân không chỉ cần phải có các loại thiên tài địa bảo trân quý, còn cần một nửa thần hồn và tinh huyết của Vương Đằng.
Đương nhiên, những chuyện như thiên tài địa bảo này, Vương Đằng sớm đã chuẩn bị xong, chỉ là hắn vẫn có chút rụt rè đối với phương pháp chia ra một nửa thần hồn kia.
Dù sao thì đây chính là thần hồn, nếu như phân ra không cẩn thận gặp nguy hiểm tính mạng thì hắn phải làm sao?
Nhưng mà căn cứ vào ghi chép trong Hồng Mông Hạo Thiên Quyết, Thiên Võ cảnh phải tu luyện ra Thân Ngoại Hóa Thân có một nửa khả năng thất bại, Vương cảnh tu luyện Thân Ngoại Hóa Thân có tám thành xác xuất thành công, Hoàng cảnh tu luyện Thân Ngoại Hóa Thân cơ bản thì ổn.
Có thể làm được như vậy, hoàn toàn là bởi vì thần hồn cường đại hay không, thần hồn càng cường đại thì xác xuất thành công cũng càng cao.
Vương Đằng tự tin cường độ thần hồn của hắn tuyệt đối sẽ không yếu hơn cường giả Hoàng cảnh, nếu đúng như thế thì chuyện này tương đối ổn.
Đương nhiên, vì để phòng ngừa lỡ như, Vương Đằng vẫn lấy ra các loại đan dược đại bổ như Thái Huyền Hoàn Thần Đan, Dưỡng Hồn Đan, bổ huyết, bổ thân thể. .
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày.
. .
Sau năm ngày.
Một nam tử đẹp trai đến kinh thiên động địa xuất hiện ở trước mặt Vương Đằng, hai mắt hắn nhắm chặt, nhìn qua vẻ bề ngoài và dáng người thì đây quả thực chính là một nam thần hoàn mỹ.
Nhìn thân thể này, Vương Đằng cảm thấy rất hài lòng, đây là kiệt tác của hắn trong năm ngày này.
Vận dụng các loại thiên tài địa bảo như Huyền Hoàng Chi Khí, Hồng Mông Tử Khí xây dựng ra thân thể, không chỉ có thiên tư tuyệt luân, thân thể cường đại, mà quan trọng nhất vẫn là có thể tự do biến hóa thành các loại hình dáng khác nhau, còn khoa trương hơn cả khi bản thể tu luyện Khi Thần Bảo Thuật.
Đơn giản mà nói thì giống như là nguyên tố thể!
Trước đó hắn cũng có cân nhắc đến việc thay đổi giới tính, nhưng vừa nghĩ tới có thể tự do biến hóa thay đổi, hắn cũng không có ý tưởng đó nữa, thật sự là có hại cho hình tượng của hắn.
- Tiếp đó, chính là phân liệt thần hồn, rót máu tươi vào!
Vương Đằng hít sâu một hơi, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng, trong tay hắn đã cầm một viên Thái Huyền Hoàn Thần Đan, trong miệng còn ngậm sẵn một viên.
Đây là vì để phòng ngừa lỡ như!
Lúc này, vẻ mặt Vương Đằng ngưng tụ, thần hồn bắt đầu chia ra.
Khuôn mặt hắn vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi!
Trôi qua một phút đồng hồ, một đạo thần hồn ngưng thực tràn vào trong thân thể thanh niên đang nhắm nghiền hai mắt.
Hồng Mông Tử Khí trong cơ thể thanh niên dẫn dắt đến, thần hồn Vương Đằng chia ra dần thích ứng với thân thể này.
Vẻ mặt hắn tái nhợt nhìn đây tất cả, cảm giác rất là mới lạ.
Giống như là có một luồng lực lượng đang đẩy thần hồn của hắn về hướng một viên kẹo bông gòn mềm mại, để hắn có một loại cảm giác thoải mái, cảm giác thật ấm áp, ngay cả cảm giác đau đớn do phân liệt thần hồn trước đó cũng biến mất không ít.