Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 236 - Chương 236. Lễ Vật Khen Thưởng

Chương 236. Lễ Vật Khen Thưởng Chương 236. Lễ Vật Khen Thưởng

Vì không để các đồ đệ hiểu lầm, Vương Đằng có thể nói là nhọc lòng.

Nghe được sư tôn Vương Đằng trả lời, ánh mắt của đám người Phương Húc cũng là sáng lên, nếu là sư thúc thì đó chính là người nhà.

- Sư thúc, ngài tới đây từ lúc nào vậy?

- Sư thúc, ngài là sư đệ duy nhất của sư tôn sao?

- ...

- Sư thúc, ngươi đẹp trai như vậy, bình thường đều có chuyện gì làm ngài mệt mỏi không?

- Sư thúc, vì sao ngài lại đẹp trai như vậy, bình thường có bí quyết gì không?

- Sư thúc, ngài nhất định rất hạnh phúc?

- ...

Nghe các đồ đệ càng ngày càng kỳ hoa vấn đề, Vương Đằng rất là đau đầu, phải biết phân thân này và hắn là cùng một người!

- Tốt, các ngươi đều tới đây cho ta, không nên quấy rầy sư thúc các ngươi.

Vương Đằng lệ quát một tiếng, đánh gãy mấy người Phương Húc liên tục hỏi những câu hỏi kỳ hoa kia.

Nhìn mấy người Phương Húc buông tha cho phân thân của mình, Vương Đằng cũng thở dài một hơi.

Những vấn đề đó, hắn thật sự là không biết trả lời như thế nào.

...

- Trong khoảng thời gian này các ngươi đều tiến bộ rất lớn, vi sư cũng đều nhìn ở trong mắt, cho nên lần này ta đã chuẩn bị cho mỗi người các ngươi một phần lễ vật.

Tay trái của Vương Đằng ôm lấy Bạch Tuyết, tay phải sờ sờ bộ lông mềm mại của Bạch Tuyết, tâm tình đều vui vẻ không ít.

- Sư tôn, lễ vật gì vậy?

Nghe thấy sư tôn muốn tặng lễ vật cho bọn hắn, ánh mắt của đám người Phương Húc đều phát sáng lên.

Nghĩ đến thân phận của sư tôn, lễ vật hẳn là sẽ không quá kém?

- Tu vi của các ngươi cũng đã là Chân Võ cảnh, đã có thể phát huy ra một phần lực lượng của Thánh khí, cho nên lần này, vi sư chuẩn bị cho mỗi người các ngươi một món bảo giáp cấp bậc Thánh khí.

Vương Đằng cực kỳ bình tĩnh nói, dường như mấy món bảo giáp Thánh khí này ở trong mắt hắn không đáng giá nhắc tới.

Đương nhiên, đối với hắn bây giờ thì quả thật là như thế.

Bây giờ trên người hắn có không ít Thánh khí, cho mỗi đồ đệ một hai món Thánh khí vẫn không vấn đề gì, dù hắn cho mỗi người một món Thần khí cũng có thể.

Nhưng mà lấy tu vi thực lực hiện tại của bọn hắn, cho dù cho bọn hắn Thần khí cũng không phát huy ra được uy lực gì, vẫn là dùng Thánh khí tốt hơn.

Chủ yếu nhất là, Vương Đằng tạm thời cũng không nỡ, trên người hắn cũng không có nhiều Thần khí, nếu như lấy Thần khí cho đồ đệ thì hắn và phân thân dùng cái gì.

Nghe thấy lễ vật là bảo giáp Thánh khí, mấy người Sở Chiếu đều sửng sốt một chút, sau đó lập tức hoan hô lên.

- Sư tôn, thật là Thánh khí sao?

- Sư tôn, mỗi người chúng ta đều có sao?

- ...

- Cảm ơn sư tôn!

- Tuy cho các ngươi bảo giáp Thánh khí, nhưng không đến thời khắc nguy cấp thì tuyệt đối không nên bạo lộ ra, lấy tu vi thực lực của các ngươi, nếu bộc lộ ra trên người có Thánh khí thì nhất định sẽ gây nên một số cường giả rình mò.

Vương Đằng không quên dặn dò.

- Vâng, sư tôn!

- Đúng rồi, sau này mấy người trong các ngươi nếu người nào tiến bộ lớn nhất, vi sư cũng sẽ khen thưởng một món Thánh khí công kích.

Vương Đằng nghĩ nghĩ nói.

Đây là khích lệ trần trụi!

Chỉ có cạnh tranh thì tiến bộ của mỗi người mới có thể lớn hơn!

Các đồ đệ tiến bộ càng lớn thì Vương Đằng hắn sẽ lấy được càng nhiều chỗ tốt!

Nghe được sư tôn nói vậy, trong mắt mấy đồ đệ đều bốc cháy lên lửa nóng hừng hực.

Tuy trong tay đã một món bảo giáp Thánh khí, nhưng người nào lại sẽ ghét bỏ có thêm một món Thánh khí chứ, mấy thứ như Thánh khí này đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

Mà Vương Đằng ở bên cạnh thì nhớ tới nhóm mấy đại lão lúc trước, nguyên một đám loạn thì thật sự là rất đáng sợ...

...

Trong Trấn Ma Tháp.

Tam Nguyên Thủy Lân Thú đang thảnh thơi thảnh thơi tự sướng.

Đối với nó loại Yêu thú tinh thông cẩu đạo, tiếc mệnh như nó thì một cái thú trạch hoàn toàn không phải cái vấn đề lớn gì.

Tuy mảnh không gian này trống rỗng không có gì, nhưng nơi này đủ lớn, còn lớn hơn sơn cốc nó sinh hoạt trước đó.

- Lâu như vậy không có tới, xem ra hung nhân kia hẳn là đã xảy ra chuyện rồi?

Trong lòng Tam Nguyên Thủy Lân Thú âm thầm suy đoán.

Khi vừa bị hung nhân kia nhốt vào Trấn Ma Tháp, Tam Nguyên Thủy Lân Thú đúng là lo lắng hãi hùng một lúc lâu.

Đoạn thời gian đó, nó một mực cần cù chăm chỉ cố gắng tu luyện, tranh thủ kích hoạt một tia huyết mạch Chân Long trong cơ thể.

Tại nó nỗ lực hăng hái khổ tu, mặc dù vẫn chưa kích hoạt huyết mạch Chân Long, nhưng nó đúng là có được một chút tiến bộ.

Nó có cảm giác, chỉ cần nó cố gắng một chút, cần phải sẽ có thể kích hoạt bên trong cơ thể huyết mạch Chân Long.

Nhưng mà trải qua một năm khổ tu, nó phát hiện hung nhân kia đến giờ vẫn chưa từng xuất hiện nên nó bắt đầu lười biếng.

Một năm khổ tu đó tuyệt đối là một quãng thời gian nó cố gắng nhất từ khi sinh ra đến nay, nó chưa từng có cố gắng như vậy qua, nếu không có hung nhân kia uy hiếp thì nó...

Nó chỉ là một con rắn nhỏ vừa cầu vừa tiếc mệnh trong ao, không cần phải cố gắng tu luyện như vậy!

- Cũng không biết đến lúc nào mới được ra ngoài, nhưng mà nơi này cũng rất tốt, tuy hơi yên tĩnh một chút, nhưng thắng ở an toàn, chờ ta đột phá đến tu vi của tổ tiên, ta...

- Tê ~ (mẹ nó! Cái quỷ gì! )

Nó cảm giác một trận hấp lực truyền đến, ngay sau đó, thân thể của nó đã bị bắt lại!

- Thời gian trôi qua lâu như vậy mà tu vi vẫn là Linh Võ cảnh, huyết mạch Chân Long cũng không kích hoạt, ta thấy vẫn là xào ăn đi?

- Tê ~! Đại nhân, đừng mà! Rắn nhỏ có dự cảm, ta rất nhanh đã có thể đột phá, không bao lâu nữa sẽ có thể kích hoạt huyết mạch Chân Long trong cơ thể.

Vừa nghe thấy âm thanh của hung nhân kia, Tam Nguyên Thủy Lân Thú đã lập tức kêu thảm lên.

Bây giờ nó thật sự rất hối hận, vì sao lúc trước nó lại không kiên trì một chút nữa chứ, nếu như lúc trước nó kiên trì chịu đựng thì nói không chừng bây giờ đã sớm kích hoạt huyết mạch Chân Long trong cơ thể rồi.

Nhưng bây giờ nó hối hận đã không kịp, chỉ cầu hung nhân này có thể cho nó một cơ hội.

Bình Luận (0)
Comment