Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 237 - Chương 237. Chỉ Có Như Vậy Thôi

Chương 237. Chỉ Có Như Vậy Thôi Chương 237. Chỉ Có Như Vậy Thôi

Nếu như lần này không bị hung nhân xào ăn, sau khi nó trở về nhất định sẽ khổ tu, kích hoạt huyết mạch Chân Long trong cơ thể, không kích hoạt không bỏ qua, phải làm một con rắn nhỏ hữu dụng.

- Đại nhân! Lại cho ta một cơ hội đi!

Dù đây là Yêu Thú ngữ, nhưng Vương Đằng nghe được cũng là một trận tê cả da đầu, thật sự là tiếng kêu thảm thiết của Tam Nguyên Thủy Lân Thú này quá nhiếp hồn đoạt phách, cũng không biết có phải là chuyên môn luyện qua hay không.

- Nếu còn rú thảm nữa ta sẽ lập tức cắt ngươi thành nhiều đoạn đi xào ăn!

Vương Đằng bình tĩnh nói.

Vừa nghe thấy lời ấy, Tam Nguyên Thủy Lân Thú lập tức yên tĩnh trở lại, thân thể cũng không dám cử động, một đôi đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh tội nghiệp nhìn lên hung nhân trước mặt.

- Ta lại cho ngươi thời gian một năm, nếu như vẫn còn không thể kích hoạt huyết mạch Chân Long bên trong cơ thể thì ta...

- Đại nhân yên tâm, rắn nhỏ nhất định có thể kích hoạt huyết mạch trong vòng một năm.

Tam Nguyên Thủy Lân Thú vội vàng gật đầu, cực kỳ chắc chắn nói.

Vì mạng nhỏ, việc này không được cũng phải được!

Một lần nữa nhốt Tam Nguyên Thủy Lân Thú vào Trấn Ma Tháp, Vương Đằng lập tức tiến vào không gian Trấn Ma Tháp tầng thứ bảy, bước về hướng cung điện hào hoa.

Vừa rồi hắn chú ý tới Tam Nguyên Thủy Lân Thú cũng là bởi vì cung điện này.

Nếu không phải có cung điện này thì kém chút hắn đã quên còn có một con rắn nhỏ.

Nhìn cung điện hào hoa này, Vương Đằng cũng cảm khái rất nhiều.

Vốn truyền thừa trong cung điện này phải thuộc về tiểu tử tên là Hứa Phi Vũ kia, đáng tiếc đã bị mấy người Vương Đằng nhanh chân đến trước.

Nhưng mà cũng không thể nói như vậy, dù sao thì những thứ như bảo vật cơ duyên này, từ trước đến nay đều là người có đức lấy được.

Mà Vương Đằng hắn lại chính là người có đức đó!

Đối với Vương Đằng bây giờ thì đồ vật bên trong cung điện này rất bình thường, nhưng trong lòng của hắn vẫn cực kỳ mong đợi.

Chuyện này không liên quan tới đồ vật tốt xấu, hoàn toàn chính là một loại cảm giác chờ mong không hiểu.

Nếu như hắn sống mấy trăm hơn ngàn năm thì có lẽ hắn sẽ không có tâm tính như vậy, nhưng hiện tại, hắn còn rất trẻ, có vài phương diện vẫn là không cách nào cùng so sánh được với những lão quái vật kia.

Kích hoạt thần giáp trên người, Vương Đằng xông vào trong cung điện.

Tuy bên trong cung điện này bố trí rất nhiều cấm chế trận pháp, nhưng lấy tu vi thực lực và tạo nghệ trận pháp của Vương Đằng bây giờ thì những thứ này trong mắt hắn chỉ là hư vô.

Rất nhanh, hắn đã vơ vét tất cả mọi thứ từ trước điện, trong điện, đến cả hậu điện.

Nhìn đại điện sau cùng, Vương Đằng cũng không nhịn được bắt đầu mong đợi.

- Truyền thừa chắc là ở đây?

Tuy trên đường hắn đi đến đây cũng thu hoạch được một chút tư nguyên, nhưng nếu bàn về giá trị tổng thể thì vẫn còn thua một món Thần khí trong tay hắn.

Đương nhiên nếu như so sánh như vậy thì lộ ra Vương Đằng hắn quá nông cạn.

Đổi cách nói khác, thu hoạch của hắn trong cung điện còn nhiều hơn trong Tàng Bảo các của Thiên Thánh tông, hơn nữa còn không ít bảo bối.

Chí ít số lượng những linh thạch hạ phẩm, linh thạch trung phẩm, và linh thạch thượng phẩm cũng không phải là Thiên Thánh tông có thể so.

Có thể nói là thu hoạch của Vương Đằng ở trong cung điện đã vượt qua giá trị của toàn bộ Thiên Thánh tông.

Tuy nói như vậy có thể có chút không tốt, nhưng sự thật chính là như thế!

Lại phòng ngự thêm một tầng, Vương Đằng mới bước chân đi về hướng đại điện sau cùng.

Không phải do hắn quá cẩn thận, mà dù sao hắn cũng là người đọc qua sách, những nơi như này có thể là nơi lưu lại truyền thừa, những cũng rất có thể sẽ lừa gạt đi người ta vào giết, sau đó đoạt xá trọng sinh, hoắc là bí mật khống chế...

Tất cả những chuyện này đều rất có thể xảy ra!

Bình thường chỉ có khí vận chi tử mới có thể thu được chỗ tốt, sống sót, đạt được chỗ tốt lớn nhất, những người khác căn bản không ai còn sống.

“Két” một tiếng, cửa lớn cung điện bị Vương Đằng dùng sức đẩy ra.

Lọt vào tầm mắt của Vương Đằng chính là một bậc thang, một cái đài cao, trên vách tường ở chính giữa đại điện còn có một cây sáo ngọc.

Ngay khi Vương Đằng cất bước đi vào đại điện thì một đạo sương trắng xuất hiện ở trên đài cao, sau đó ngưng tụ thành một người!

Chỉ thấy dáng người của hắn thẳng tắp, áo trắng tung bay, tóc dài phiêu dật, đưa lưng về phía Vương Đằng... Tóm lại là cực kỳ bá khí!

- Nếu như phân thân kia của ta cũng đưa lưng về phía mọi người như vậy, có thể hay không...

Đồng thời, một âm thanh thật lớn xuất hiện ở bên tai Vương Đằng.

- Ngươi rốt cuộc đã đến!

- ...

- Tên ta... Nếu như ngươi nhận lấy truyền thừa của bản tọa, cần...

- ...

Vương Đằng cảm thấy người này nói quá nhiều, chỉ giới thiệu bản thân thôi mà đã dùng gần ba mươi phút, cần thiết phải như vậy không?

Vương Đằng cảm thấy mình có thể học tập một chút, nói không chừng đến lúc nào đó sẽ cần dùng đến.

Nói không chừng sau này hắn cũng sẽ lưu lại truyền thừa, như vậy sẽ có thể dùng tới chiêu này.

Đương nhiên, chiêu này ngàn vạn không thể dùng lúc đối chiến, tuy đúng là rất phong cách, nhưng cũng rất dễ bị lật xe, dễ bị người khác đánh như chó!

- Ngươi có bằng lòng tiếp nhận truyền thừa của ta không?

...

Vương thành, Hồng gia.

- Lão tổ, chúng thật sự phải làm thế này sao?

Hồng Chiến đột nhiên hỏi.

- Thời cơ đã đến, bây giờ là cơ hội thích hợp.

Lão tổ Hồng gia nói.

- Nhưng dù sao thì Vương Triều Đại Càn cũng luôn bị Sở gia cầm giữ, chúng ta có nên chờ một chút hay không, huống chi, Chiếu nhi còn chưa có xuất hiện.

- Không cần tiếp tục chờ nữa, thời cơ đã đến, ngày giờ của Sở lão quỷ đã không còn nhiều.

- Ngươi phải nhớ kỹ, tất cả lịch sử đều là do người thắng lợi sửa chữa, thời gian cũng là vũ khí tốt nhất, mấy chục năm sau, mấy trăm năm sau, toàn bộ Vương Triều Đại Càn sẽ chỉ nhớ kỹ Hồng gia chúng ta mới là Vương Thất của Vương Triều Đại Càng, mà Sở gia chẳng phải là cái gì cả.

Lão tổ Hồng gia trầm giọng nói.

- Ngươi đi xuống trước chuẩn bị sẵn sàng đi!

- Vâng, lão tổ!

...

Bí cảnh phía sau núi Kiếm Tông.

- Thái Thượng trưởng lão, chúng ta có nên ra tay không?

- Chờ!

- Vâng!

Bình Luận (0)
Comment