- Chẳng lẽ là lão tổ muốn giết ta hay sao? Có thể nào như vậy hay không? Tại sao hắn lại muốn giết ta? Có lý do gì phải giết ta?
- Chẳng lẽ lão tổ tu luyện đã bị tẩu hỏa nhập ma hay sao?
Trong lúc nhất thời, trong đầu Vân Trung Phi suy nghĩ liên miên, các loại suy đoán nổi lên, nhưng hắn vẫn không chịu mà tiếp tục bước ra một bước về phía trước.
- Có lẽ là hắn quá đa nghi rồi!
Trong lầu các, vẻ mặt Vân Cuồng cũng ngưng trọng lên.
Ngay khi Vân Trung Phi vừa mới xuất hiện thì hắn đã phát hiện, nhưng hắn không ngờ được rằng, con hàng này lại dừng bước vào thời khắc cuối cùng.
Theo lý mà nói thì đây là chuyện không thể nào xảy ra, hắn tự hỏi bản thân cũng không lộ ra dấu vết gì.
Nhưng ngoài ý muốn vẫn hết lần này tới lần khác xảy ra!
Trừ phi…
- Chuẩn bị tùy thời động thủ!
. . .
- Trong lầu các đúng là khí tức của lão tổ và tam trưởng lão, nhưng tại sao mấy vị trưởng lão khác còn chưa tới?
- Không vội, không vội, ta chờ một chút là được rồi, có lẽ mấy vị trưởng lão khác cũng sắp đến rồi.
Ánh mắt của Vân Trung Phi lấp lóe một trận, vững vàng đứng tại chỗ, không tiến thêm một bước nữa.
- Két!
Cửa của lầu các màu máu bị mở ra, từ trong đó có một vị lão giả dáng người nhỏ gầy đi ra.
Thấy lão giả xuất hiện, trái tim Vân Trung Phi cũng đập thật mạnh một cái, lập tức bình tĩnh lại.
Hắn tràn đầy nghi ngờ nhìn lão giả xuất hiện.
- Khuôn mặt không có gì khác, khí tức trên người cũng giống nhau, đây không thể nghi ngờ đúng là tam trưởng lão Vân Cuồng, nhưng vì sao vừa rồi hắn lại cảm thấy một trận nguy hiểm to lớn đánh tới chứ?
- Gia chủ, sao lại đến mà không vào, lão tổ đang chờ ngươi ở bên trong đấy.
Vân Cuồng mở miệng nói.
- Tam trưởng lão, ta đang đợi đại trưởng lão tới, lúc trước hắn nói ta ở đây đợi hắn một chút, bây giờ ta đang liên lạc với đại trưởng lão.
Vân Trung Phi nói, trong tay hắn xuất hiện một viên ngọc phù truyền tin.
- Gia chủ! Nhìn nơi này!
Ngay khi vừa nghe thấy âm thanh này, lông tóc trên người Vân Trung Phi dựng đứng lên, hắn không chút nghĩ ngợi lui về phía sau.
- Răng rắc!
- Ngươi… A!
- Động thủ!
Một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn vạch phá bầu trời đêm, đánh thức phần lớn người trong trang viên của Vân gia.
- Người nào?
- Ở hướng kia, nhanh đi qua đó xem thử!
- Vù… vù… vù…
Từng tiếng xé gió tiến về phương hướng tiếng hét thảm vang lên.
- Đáng chết!
Vương Đằng không khỏi thầm mắng một tiếng, hắn không ngờ được rằng sẽ xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn ở trên người một Địa Võ cảnh tầng chín như vậy.
Đầu tiên là bị hắn hoài nghi, ngay sau đó Vạn Hồn Đồng cũng không tạo ra tác dụng tương ứng, càng quan trọng hơn là, trên người hắn lại có một món bảo vật thần hồn.
Tuy phẩm giai có thể không phải quá cao, nhưng cũng giúp Vân Trung Phi làm ra một số tác dụng, làm cho hắn phát ra động tĩnh trước khi chết.
Thật sự là quá bất hiếu!
Phải biết, ngay cả trên người lão tổ Vân gia bọn hắn cũng skhông có bảo vật thủ hộ thần hồn, hắn chỉ là một vãn bối mà trên người lại có một món.
May mắn, lão tổ và gia chủ Vân gia đều đã chết.
Việc tiếp theo hắn cần làm cũng chỉ là trảm thảo trừ căn mà thôi!
- Vù!
Một bóng người bay tới, liếc mắt đã nhìn thấy Vân Cuồng cách đó không xa.
- Tam trưởng lão, nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi có nhìn thấy xảy ra chuyện gì hay không?
Người này chính là thất trưởng lão ở cách nơi này gần nhất, Vân Vô Tâm.
Khi hắn nghe thấy tiếng kêu thảm thì đã ngay lập tức bay tới đây.
- Vừa rồi gia chủ hắn… Hắn bị người giết!
- Cái gì?
. . .
- Ngươi không phải Vân Cuồng, ngươi đến cùng là ai?
Một tiếng quát chói tai truyền ra, đó là một người nam tử trung niên. Lúc này, vẻ mặt hắn tràn đầy lửa giận, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ gầy cách đó không xa.
Lúc này, trong lòng Vân Ly Thiết là tức giận, hắn đến đây là vì nhận được lên từ lão tổ, kết quả mới đi được nửa đường thì đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Sau đó, hắn không chút nghĩ ngợi nhanh chóng chạy về hướng nơi này, đồng thời cũng không quên thả ra lực lượng tinh thần dò xét.
Nhưng chuyện khiến hắn không ngờ lại chính là, hắn lại thấy được cảnh Vân Cuồng thu lại thi thể của Vân Vô Tâm.
Chuyện này khiến hắn rất chấn kinh, nhưng hắn lập tức kịp phản ứng lại, người này rất có thể là giả mạo.
Lúc này, tuy Vân Ly Thiết rất phẫn nộ, nhưng hắn lại không bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, người này không rõ thực lực, tốt nhất vẫn nên chờ nhiều người đến rồi tính tiếp.
Huống chi đây còn là nơi lão tổ tu luyện. .
Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Ly Thiết cũng giật mình:
- Đây là nơi lão tổ chỗ tu luyện, vậy chuyện mới vừa xảy ra, lão tổ có biết hay không? Vì sao lão tổ vẫn chưa xuất hiện? Có thể hay không. .
Thân hình của hắn không khỏi lui về phía sau mấy bước!
Vương Đằng không trả lời Vân Ly Thiết tra hỏi, ánh mắt của hắn nhìn lướt qua xung quanh.
Chỉ thấy xung quanh hắn đang có năm sáu bóng người, nhanh chóng vây xung quanh hắn, mỗi một người đều có tu vi không thấp hơn Linh Võ cảnh, chân trời nơi xa còn có một tiếng xé gió đang chạy nhanh về hướng nơi này.
Lấy thực lực của Vương Đằng, muốn giết chết mấy người trước mắt này đương nhiên là chuyện dễ như trở bàn tay, thậm chí hắn còn không cần hao phí sức lớn quá lớn.
Nhưng, bây giờ hắn lại không định làm như vậy.
Nếu hắn thể hiện ra thực lực quá cường đại hù những người đang từ nơi xa nhanh chóng chạy nhanh đến thì phải làm sao đây?
Ngay khi Vân Trung Phi kêu lên thảm thiết thì Vương Đằng đã biết mình sẽ bại lộ, cho nên vào lúc đó, hắn đã lập tức để phân thân âm thầm đi bố trí mấy khốn trận.
Còn về bố trí trận pháp sẽ tạo ra một chút động tĩnh thì cũng không có cách nào, dù sao thì cũng đã bại lộ, chỉ cần hắn hấp dẫn đại bộ phận cường giả Vân gia vào trong trang viên này thì xác suất bố trí trận pháp bị phát hiện đương nhiên cũng càng nhỏ.
Mà lại, Vương Đằng cũng không trông cậy vào những trận pháp do phân thân vội vàng bố trí này có thể vây khốn cường giả Địa Võ cảnh, mục đích của hắn là vây khốn mấy người tu luyện có tu vi bình thường trong trang viên của Vân gia.