Lấy cường độ thần hồn hiện tại của hắn, sau khi thi triển Vạn Hồn Đồng thì cho dù là cường giả Vương cảnh cũng có thể bị hắn khống chế nhẹ nhàng, thậm chí ngay cả cường giả Hoàng cảnh cũng chưa chắc có thể ngăn cản được.
Lại càng không cần phải nói đến cường giả Thiên Võ cảnh tầng ba không đáng chú ý này.
Trừ phi bên trong thần hồn của hắn có thần hồn chí bảo cường đại thủ hộ, hoặc là giống như Vương Đằng, tu luyện công pháp lợi hại như Âm Dương Thần Ma Quan Tưởng Pháp.
Hiển nhiên, Vân Trung Thiên đều không có, cho nên hắn chết rất biệt khuất!
Chết mà ngay cả một chút động tĩnh cũng không thể truyền ra!
Vương Đằng lại dùng thần hồn kiểm tra thân thể một chút, phát hiện một luồng lực lượng ấn ký đặc biệt.
- Quả là thế, nhưng mà tác dụng không lớn!
Lãng phí hai phút đồng hồ, Vương Đằng đã giải trừ xong ấn ký đó.
- Nơi đó có những người khác!
Hắn vừa dứt lời, người mặc áo đen lại dần dần biến thành bộ dáng của Vân Trung Thiên, khí tức trên người rõ ràng là Thiên Võ cảnh tầng ba.
. . .
- Lão tổ, ngài có dặn dò gì?
Hai người áo đen đi vào lầu nhỏ màu máu, cúi đầu hỏi, bọn hắn không dám nhìn bóng người Vân Trung Thiên một chút nào.
- Gọi gia chủ, đại trưởng lão đến đây cho ta, bảo là lão tổ có chuyện quan trọng cần tìm bọn hắn.
Vân Cuồng ở bên cạnh mở miệng nói.
- Ừm.
Vân Trung Thiên nhẹ nhàng phát ra một đạo giọng mũi.
- Vâng, lão tổ, tam trưởng lão, thuộc hạ sẽ đi làm ngay.
Hai người áo đen vội vàng đáp.
Bọn họ lập tức kịp phản ứng lại, việc này chắc chắn có liên quan đến chuyện mà tam trưởng lão vừa hồi báo.
. .
Trong một chỗ núi non rừng hoang.
Sáu bóng người đang nhanh chóng chạy về một phương hướng.
- Đội trưởng, ngay ở phía trước, lần trước ta cũng phát hiện tung tích của bọn họ ở nơi đó.
- Ừm, mọi người tăng tốc lên.
Một âm thanh hơi thô kệch vang lên.
- Vâng, đội trưởng.
Sau mười mấy phút, sáu bóng người thận trọng chậm rãi tiến về phía trước.
- Tất cả mọi người cẩn thận, đừng dùng lực lượng tinh thần dò xét trước.
- Đội trưởng, ngay ở phía trước, lần trước ta đã phát hiện tung tích của bọn họ ở nơi đó.
Một thân ảnh hơi nhỏ gầy chỉ về đằng trước nói.
Mấy người vội vàng dời ánh mắt về hướng nơi đó.
Mặc dù là đêm tối nên mấy người cũng không nhìn thấy quá rõ ràng, nhưng bọn họ vẫn liếc mắt đã thấy được, cảnh mặt đất hoang tàn khắp nơi, cặn bã trống rỗng một mảnh.
Còn về trận pháp, bóng người, kiến trúc,… thì ngay cả cọng lông cũng không còn!
- Cái này… Cái này… Sao lại như vậy?
- Tiểu Lục Tử, đây chính là tung tích ngươi phát hiện à?
- Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Hai ngày trước vẫn rất tốt mà, sao bây giờ lại đột nhiên biến thành như vậy rồi?
Thân ảnh gầy nhỏ có chút không thể tin được vào mắt mình, vào tất cả những gì hắn nhìn thấy.
- Đây nhất định là ảo giác!
- . . .
- Lão tổ!
- Ừm!
Tròng mắt đen nhánh giống như vực sâu không đáy xuất hiện.
…
Sau khi thu dọn thi thể nam nhân trung niên, Vương Đằng cũng thở ra một hơi.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã săn giết bốn người thành công.
Vương Đằng cảm thấy nơi này rất không tệ, xung quanh rất an tĩnh, đủ vắng vẻ, ít nhất không phải là nơi mà ai cũng có thể tuy tiện đi đến, là một nơi rất tốt để giết người.
Quan trọng nhất chính là thân phận này quá dễ dùng.
Đương nhiên, Vương Đằng Chi có thể yên tâm đi săn như thế cũng là bởi vì hắn đã giải quyết xong nơi trông coi mệnh giản của Vân gia.
Đáng tiếc duy nhất chính là, cho tới bây giờ, gia chủ Vân gia, cũng chính là cha của Vân Mặc vẫn chưa tới.
. .
Vân Trung Phi không nhanh không chậm đi ở trên đường nhỏ, trong đầu của hắn cũng nghĩ đến một ít chuyện.
Trên thực tế, đối với hắn bây giờ thì chuyện quan trọng nhất chính là đột phá tu vi đến Thiên Võ cảnh, chuyện này với hắn và Vân gia đều là một chuyện vô cùng quan trọng.
Nhất là hiện tại, thế cục bên phía Vương Thành vô cùng gấp gáp, mà đây cũng chính là cơ hội để Vân gia bọn họ tiến thêm một bước, mở rộng sức ảnh hưởng.
Chỉ cần phải nắm chắc cơ hội tốt ngàn năm một thuở này, Vân gia bọn họ cũng có thể trở thành một tồn tại ngang hàng với bốn đại gia tộc của Vương Thành.
Đương nhiên, tất cả những chuyện này đều cần phải chờ hắn đột phá đến Thiên Võ cảnh trước.
Dù sao thì, trong một gia tộc chỉ có một Thiên Võ cảnh hoàn toàn không giống với có hai Thiên Võ cảnh.
Còn về Mộng gia cùng là một đại gia tộc khác của thành Vân Mộng, hắn căn bản là không để ở trong mắt.
Hiện tại, Mộng gia tổng cộng chỉ có ba cường giả Địa Võ cảnh, một người mạnh nhất cũng chỉ mới là Địa Võ cảnh tầng bảy, Vân Trung Phi hắn căn bản không để vào mắt.
Nếu không phải Mộng gia dựa lưng vào Sở thị của Vương Triều Đại Càn thì nói không chừng hắn sớm đã tiêu diệt Mộng gia.
Nhưng mà bây giờ cơ hội đã tới, chỉ cần chờ một cơ hội thích hợp, hoặc là tu vi của hắn đột phá đến Thiên Võ cảnh thì sẽ có thể hạ thủ đối với Mộng gia.
Đến lúc đó chiếm đoạt Mộng gia, chiếm cứ toàn bộ tư nguyên trong thành Vân Mộng, thế lực của Vân gia bọn họ chắc chắn sẽ cao hơn một tầng.
Vừa nghĩ tới đó, trên mặt của hắn đã không nhịn được lộ ra vẻ tươi cười, bước chân cũng trở nên nhanh hơn một chút.
Vân Trung Phi nhìn lầu các màu máu cách đó không xa, trái tim đột nhiên bắt đầu nhảy lên, trong lòng dâng lên cảm giác khủng hoảng to lớn.
Giống như chỉ cần hắn bước vào nơi này thì sẽ lập tức bị thôn phệ.
Chuyện này làm cho hắn hơi chần chờ.
Loại thiên phú này là bẩm sinh, từ lúc hắn còn rất nhỏ đã có, hắn có thể sống đến sau cùng trong số những huynh đệ tỷ muội kia cũng là dựa vào thiên phú này của hắn.
Sau này, từ khi hắn tu luyện có thành tựu thì đã không còn cảm nhận được loại tình huống này nữa.
Nhưng bây giờ, nhưng trong lòng của hắn đột nhiên dâng lên cảm giác nguy hiểm.
Hắn nhìn cái kia lầu các màu máu kia, ánh mắt bắt đầu lấp loé không yên.