Có lúc Vương Đằng cũng hơi hoài nghi bản thân, có phải hắn thích hợp làm sát thủ hơn hay không, dù sao thì mấy môn võ học hắn tu luyện thật sự là rất thích hợp làm sát thủ.
Thay đổi dung mạo, che giấu khí tức, hạ độc. .
Đương nhiên, Vương Đằng hắn sẽ không thừa nhận, đây đều là những thứ hắn muốn học nhất.
- Dò xét không sai biệt lắm, cũng cần phải trở về.
Một người bộ dáng giống quản gia thầm nghĩ trong lòng, sau đó đi về hướng cửa chính của trang viên
. .
Phủ Thành Chủ, Mộng gia.
- Thành chủ đại nhân, chúng ta đã truy tra được một chút manh mối, vừa rồi Mộng Thất đã mang người đã chạy tới.
- Ừm, các ngươi làm rất tốt, tiếp tục truy tra được, nếu như không đủ người thì có thể trực tiếp điều động tiểu đội Mộng Ảnh.
Trong mắt Mộng Vô Vi lóe lên một đạo tinh quang, âm thanh trầm thấp nói.
- Vâng, thành chủ đại nhân!
. . .
Trong bóng tối, trang viên Vân gia giống như một cự thú phủ phục ở nơi đó, yên tĩnh chờ đợi con mồi đến.
Nhất là những công trình kiến trúc màu đen trong trang viên Vân gia kia, nó giống như là những con Ác Ma đang giương nanh múa vuốt giương oai, tràn đầy khí tức làm cho người ta hoảng sợ, loại khí tức này giống như là một cái động không đáy đang thôn phệ lấy mỗi một sinh mệnh tới gần nơi này.
Trong trang viên, mười mấy hộ vệ Vân gia đi qua đi lại tuần tra trong trang viên, bọn họ tay cầm trường đao, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chăm chú mọi thay đổi xung quanh, ánh mắt hơi nheo lại, cảnh giác xung quanh bất kỳ nguy hiểm gì có khả năng sẽ xuất hiện.
Tuy bọn họ đều hiểu, không người nào dám xông trang viên Vân gia, nhưng phòng bị tuần tra thì vẫn phải làm.
Nhưng những hộ vệ này không biết là trong trang viên sớm đã có hai vị khách không mời mà đến.
Bọn hắn đang ngủ đông chờ đợi, chuẩn bị đánh ra một kích trí mạng!
. .
Vân Trung Thiên, hắn là lão tổ đời thứ tư của Vân gia, đã sống hơn hai trăm năm.
Là lão tổ Vân gia, hắn đương nhiên có địa vị cao thượng, chỗ ở cũng rất bí ẩn, người bình thường căn bản không được tiếp xúc.
Ở Vân gia cũng chỉ có chút ít mấy người có thể nhìn thấy hắn.
Trong bóng đêm.
Một vị lão giả từ trong lầu các đi ra, đi về hướng một chỗ bí ẩn trong trang viên.
Lão giả dáng người gầy lùn, tóc xám trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn, hốc mắt hãm sâu.
Hắn mặc trường bào màu xám, chân đi giày da màu đen, bên hông cài một đai lưng bằng bạc, hai cổ tay còn mang theo một đôi vòng sắt.
Tuy cả người hắn nhìn như không có hồn, nhưng trên người lại tản ra khí tức cường đại.
Người này chính là tam trưởng lão của Vân gia, Vân Cuồng!
Đi đại khái mười mấy phút sau, Vân Cuồng đã nhìn thấy một lầu các màu máu.
- Vù vù!
Hai người áo đen đột nhiên xuất hiện ngăn ở trước mặt Vân Cuồng.
- Tam trưởng lão, đã trễ thế này rồi, ngài còn tới đây làm gì?
Trong đó, một người áo đen đứng ra hỏi.
- Ta có chuyện gấp cần bẩm báo cho lão tổ.
Vân Cuồng liếc nhìn hai người một chút, âm thanh trầm thấp nói.
Nghe thấy tam trưởng lão nói như vậy, hai người áo đen liếc nhau một cái, lập tức nhường đường ra.
Hai người bọn họ là người phụ trách thủ ở gần đây, chờ đợi lão tổ phân phó hoặc là ngăn cản một số người vô tình đi đến đây.
Mà người như gia chủ Vân gia và tam trưởng lão trước mắt đều là người có tư cách gặp mặt lão tổ.
Hai người bọn họ cũng không thể ngăn cản.
Vân Cuồng vượt qua hai người, đi về hướng lầu nhỏ màu máu.
- Lão tổ, Vân Cuồng có chuyện quan trọng cần báo cáo với ngài.
Đi đến trước cửa lầu nhỏ màu máu, Vân Cuồng cung kính nói.
- Vào đi!
Một âm thanh lạnh lẽo từ trong lầu nhỏ màu máu truyền ra.
Nương theo "Két" một tiếng, cánh cửa trước mặt Vân Cuồng cũng được mở ra.
Vân Cuồng sờ lên vòng sắt trong tay, lúc này mới đi vào trong lầu nhỏ màu máu, hắn cẩn thận đóng cửa thật kỹ, sau đó xoay người nhìn về phía lão tổ ngồi trên bồ đoàn.
Lúc này, hai mắt Vân Trung Thiên vẫn nhắm chặt như cũ, một bộ tư thái dưỡng thần tĩnh tọa, giống như không nhận ra Vân Cuồng đã đi vào phòng.
Vân Cuồng đi lên trước mấy bước, hơi hơi khom người, nhẹ giọng hô “Lão tổ!”
Lúc này, Vân Trung Thiên mới mở hai mắt ra, Vân Cuồng đã nhìn thấy một đôi tròng mắt màu đỏ ngòm đang nhìn về phía hắn, một luồng sát ý giống như thực chất từ trên người hắn phát ra.
Vân Cuồng giật mình không khỏi lùi lại một bước.
Trôi qua hai ba hơi, tròng mắt màu đỏ ngòm đó mới biến mất, sát ý giống như thực chất trên người Vân Trung Thiên cũng thu liễm lại, chỉ là ánh mắt vẫn vô cùng lạnh lùng như cũ.
- Nói một chút đi, là chuyện gì?
Âm thanh lạnh lẽo của Vân Trung Thiên truyền đến.
Vân Cuồng vội vàng tiến lên mấy bước, tay không tự chủ được sờ về phía vòng sắt chỗ cổ tay, trên mặt vẫn mang theo vài phần khiếp sợ, nói:
- Lão tổ, người của ta phát hiện một chỗ Linh Tuyền.
- Cái gì?
Vân Trung Thiên nghe thấy tin tức này thì không khỏi lấy làm kinh hãi, ánh mắt cũng không khỏi đến nhìn về phía Vân Cuồng.
Một đôi con ngươi đen nhánh giống như thâm uyên lọt vào tầm mắt của hắn, con ngươi của hắn híp lại thật chặt, trong lòng sinh ra một cảm giác khủng hoảng to lớn, một lực hút cực mạnh kéo tinh thần của hắn vào.
- Cái này. . .
Vân Trung Thiên căn bản không kịp phản kháng, một đạo công kích thần hồn cường đại đã vọt vào trong đầu của hắn.
Nhìn Vân Trung Thiên không có chút sinh cơ khí tức, khóe miệng Vân Cuồng lộ ra vẻ mỉm cười.
Đồng thời, bên cạnh của hắn còn có một người mặt áo đen.
Đối với thành quả đánh lén lần này, Vương Đằng vẫn rất hài lòng.
Lần này đánh lén khó khăn nhất chính là làm sao để tiếp cận Vân Trung Thiên, sau đó giải quyết hắn mà không làm cho người khác chú ý.
Những nơi như thế này khẳng định là có tồn tại trận pháp, muốn tiếp cận hắn mà không làm cho người chú ý thì cũng chỉ có thể đóng vai người bên cạnh bọn hắn.
Mà điểm này đối với Vương Đằng thì cũng không phải là việc khó gì, còn về những chuyện còn lại thì càng dễ làm hơn.