Nhưng mà những năm gần đây, Mộng gia của phủ Thành Chủ đã suy yếu rất nhiều, đã không còn huy hoàng của năm đó, nếu không phải lưng tựa Sở thị của Vương Triều Đại Càn thì chỉ sợ đã không giữ được địa vị đại gia tộc thứ hai của thành Vân Mộng.
Ngược lại, Vân gia lại là càng ngày càng cường thịnh.
Trong Vân Gia Bảo.
Một bóng người đang ngồi ở đại điện trên ghế bành, hắn cũng là gia chủ đương thời của Vân Gia Bảo, Vân Trung Phi, tuổi của hắn không tính là quá lớn, giờ phút này đang ở tuổi trung niên.
Trên người hắn không có một tia uy nghiêm của gia chủ, vừa nhìn qua chỉ giống như là một thư sinh, trên người tràn đầy dáng vẻ thư sinh.
Đương nhiên, nếu người nào dám vì vậy mà xem thường hắn thì nhất định sẽ chết rất thê thảm.
Giờ phút này, hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt bình tĩnh, dường như bất cứ chuyện gì cũng không thể làm cho tâm tình của hắn gợn sóng.
- Gia chủ!
Đột nhiên, từ bên ngoài đại điện truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Một người nam nhân trung niên từ ngoài cửa nhanh chóng đi vào, khi đi đến vị trí cách Vân Trung Phi khoảng ba thước thì khom mình hành lễ:
- Thuộc hạ bái kiến gia chủ.
- Ồ?
Vân Trung Phi mở to mắt, nhìn thoáng qua nam nhân trung niên khom mình hành lễ, không nhanh không chậm hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
- Hồi bẩm gia chủ, người của Mộng gia đang truy tra sự kiện kia, bọn họ đã truy xét đến thiếu chủ rồi.
Nam nhân trung niên vội vàng nói.
- Thật sao?
Ngữ khí của Vân Trung Phi không có chút ba động nào, trên mặt cũng rất là bình tĩnh, dường như tất cả những chuyện này đều không có liên quan gì với hắn.
- Gia chủ, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?
- Truyền một tin tức cho Mặc Nhi, nói hắn cẩn thận một chút, nếu như phát hiện người khả nghi thì trực tiếp giết.
Ngữ khí của Vân Trung Phi rất bình thản nói.
- Vâng, gia chủ! Thuộc hạ sẽ đi thông báo thiếu chủ ngay.
Nhìn bóng lưng nam nhân trung niên lui ra ngoài, trong mắt Vân Trung Phi rất bình tĩnh, thậm chí là lộ ra mỉm cười.
- Mộng Vô Vi ơi là Mộng Vô Vi, ngươi làm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ, cho dù thật sự bị ngươi phát hiện chân tướng thì ngươi có thể làm gì được chứ, kết quả chẳng phải là không công dã tràng sao!
- Ngươi thật sự cho rằng Sở thị sau lưng ngươi không biết Vân gia chúng ta làm những chuyện như vậy, cho dù ngươi điều tra ra thì thế nào, đây chỉ là một chuyện cười ngoài đời thực mà thôi, ai lại sẽ ra mặt vì một đám người bình thường không có chút ý nghĩa nào chứ?
- Chẳng lẽ lại dựa vào những người bình thường kia, người yếu dùng ngòi bút làm vũ khí, đây chính là một chuyện cười mà thôi, thế giới vẫn là hiện thực, khi thân phận và thực lực không ngang nhau thì ngay cả tư cách nói chuyện cũng không có. . .
Vân Trung Phi một lần nữa nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười đùa cợt.
. .
- Phòng vệ cũng khá là sâm nghiêm, đáng tiếc lại hơi yếu một chút.
Lúc này, một người giống như quản gia đang dạo bước trong trang viên, đánh giá tất cả xung quanh.
Người này chính là phân thân của Vương Đằng vừa trà trộn vào trang viên của Vân gia.
Đối với một người tu luyện Khi Thần Bảo Thuật, đồng thời am hiểu thay đổi bộ mặt như hắn thì trà trộn vào trang viên của Vân gia cũng không phải là việc khó gì.
Sau khi từ trong miệng thiếu chủ Vân gia biết được bối cảnh của hắn thì Vương Đằng đã làm ra một quyết định, đó chính là diệt trừ luôn cả Vân gia.
Đương nhiên, chuyện này không phải Vương Đằng nổi lên thiện tâm, muốn trừ hại cho dân, hắn chỉ thuần túy là cảm thấy những người của Vân gia kia hơi phiền phức.
Căn cứ theo tin tức hắn đạt được từ trong miệng Vân Mặc thì công pháp tu luyện của dòng chính Vân gia có một chỗ đặc biệt, đó chính là người bị giết chết, huyết mạch của hắn sẽ hình thành một loại ấn ký, rơi vào trên người kẻ địch.
Loại ấn ký này rất khó bị người phát giác, nhưng mà người tu luyện công pháp cùng loại trong khoảng cách nhất định sẽ phát giác được ấn ký này tồn tại.
Đây cũng là chỗ đặc biệt của Vân gia bọn họ, một khi có con cháu đích tôn bị giết bên ngoài thì Vân gia bọn họ sẽ không chết không thôi với người kia.
Đương nhiên, chủ yếu nhất vẫn là Vân gia bọn họ cơ bản đều là đơn truyền, chết một người chính là phiền phức thì lớn, trong nhà lão bất tử còn phải một lần nữa đi ra tạo trẻ em.
Khi Vương Đằng đạt được tin tức bí ẩn này này cũng không biết nói gì, tại sao lại có thể có gia tộc kỳ hoa như thế chứ.
Một gia tộc kỳ hoa như vậy mà vẫn chưa bị diệt tuyệt, cũng thật sự là phúc lớn, đương nhiên, Vương Đằng cũng hiểu rõ, đây nhất định là do thực lực của Vân gia cường đại, nếu không thì một gia tộc như vậy khẳng định đã sớm bị tiêu diệt.
Tuy Vương Đằng rất có lòng tin đối với tu vi thực lực của mình, nhưng hắn cũng không muốn trêu chọc phiền phức như thế.
Cuối cùng, hắn quyết định diệt tận gốc Vân gia này.
Tránh khỏi sau này gia tộc này lâu lâu lại nhảy ra một hai người nhảy nhót.
Đương nhiên, muốn giải quyết triệt để Vân gia cũng không phải chuyện dễ dàng, dù sao thì vốn liếng của Vân gia bọn hắn đều ở trong thành Vân Mộng, trong gia tộc cũng có không ít cao thủ, Vương Đằng muốn lặng yên không tiếng động bố trí trận pháp xung quanh Vân gia chính là chuyện không thể nào.
Nếu đã không thể bố trí trận pháp vây khốn toàn bộ người của Vân gia, vậy thì hắn cũng chỉ có thể vất vả một chút, dùng thủ đoạn ám sát.
Mà mỗi lần xuất thủ cũng chỉ có bản thể và phân thân của Vương Đằng.
Chỉ cần có thể giải quyết lão tổ Vân gia và gia chủ Vân gia thì mấy người còn lại sẽ dễ làm.
Đối với chuyện giải quyết mấy người kia dưới tình huống không kinh động những người khác, thì Vương Đằng vẫn rất có lòng tin với bản thân mình.
Dù sao hắn cũng có rất nhiều thủ đoạn, thực lực tu vi còn cao hơn đối phương, thần hồn còn cường đại như vậy, nếu như còn không thể làm được chuyện như vậy thì hắn cảm thấy hắn có thể đi mua một miếng đậu hũ, đập đầu chết đi cho xong.