Ngay sau đó, mấy người Lý Đại Ngưu đã nhìn thấy một tòa tháp xuất hiện ở giữa không trung, thân hình của bọn hắn không tự chủ được bay vào bên trong tháp.
Sau khi Vương Đằng thu hai mươi người này vào Trấn Ma Tháp thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đã quyết định rồi, sau này hắn sẽ bồi dưỡng hai mươi người này, chờ sau này hắn xây dựng thế lực thì sẽ an bài hai mươi người này vào, xem như là đệ tử thiên tài của thế lực.
Dù sao thì một thế lực muốn hấp dẫn đệ tử có thiên phú bái nhập thì cần phải có thực lực cường đại mới được, nếu không thì người nào sẽ biết đến thế lực của hắn chứ.
Mà hai mươi đệ tử thiên tài này chính là danh khí tốt nhất.
Cho dù sau này hắn không tạo ra thế lực của riêng mình thì chỉ đơn giản là tổn thất một chút tư nguyên mà thôi, những thứ này với hắn căn bản cũng không tính là gì.
Coi như lần này Vương Đằng hắn phát thiện tâm một lần, làm người tốt một lần.
- Các ngươi đi thu thập vật tư trên người những người này, sau khi xử lý xong chúng ta sẽ lập tức đi đến chỗ sư thúc của các ngươi.
Vương Đằng nói với mấy đồ đệ.
- Vâng, sư tôn.
Mấy người ào ào tản ra, một đường mò thi.
Vương Đằng cũng không nhàn rỗi, thân hình của hắn bay về một phương hướng, nơi đó còn có một tàng bảo chi địa.
Tuy giá trị của những tư nguyên này không cao, không có tác dụng gì đối với hắn, nhưng hắn đã chuẩn bị sáng tạo thế lực nên những tư nguyên này cũng không thể bỏ qua.
Con muỗi có nhỏ thì cũng là thịt!
Huống chi, ai biết trên người những người này có bảo vật gì hay không, tuy xác suất này rất nhỏ, nhưng bảo vật đều là lưu cho người có lòng.
- Thiên Đế Quyền!
Một cái nắm đấm vô cùng to lớn xuất hiện ở trên không trung, sau đó khí thế như hồng hung hăng nện về phía dưới.
- Đùng…
Một tiếng nổ vang thật to, mặt đất sụp đổ, không gian chấn động, núi đá nổ tung, bụi bay đầy trời!
Trọn vẹn qua hơn một phút đồng hồ, tất cả mới chậm rãi bình ổn lại.
Toàn bộ mặt đất đều sụp xuống ba bốn mét, thi thể, máu tươi càng là không thấy tăm hơi.
- Chúng ta đi thôi!
...
Thành Vân Mộng.
Đây là một thành trì có lịch sử cổ xưa, tuy không phải quận thành nhưng bàn về danh khí và độ phồn hoa thì không kém hơn quận thành là bao, thậm chí có khi còn cao hơn một bậc.
Nó giống như một con quái vật lớn chiếm cứ ở đây, liếc nhìn lại, căn bản là không có cách nhìn đến phần cuối.
Cửa thành, mỗi ngày đều có rất nhiều người ra vào, đa số đều là người tu luyện, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy một số cường giả Linh Võ cảnh ngự không phi hành.
Trong thành Vân Mộng cũng có rất nhiều người tu luyện, gia tộc hoặc là các bang phái thế lực cũng không ít, ở đây chỉ cần ngươi có thiên phú tu luyện thì cơ bản sẽ có thể trở thành một người tu luyện, mà muốn nhận được tài nguyên tu luyện thì biện pháp tốt nhất chính là gia nhập một thế lực.
Ở đây, chỉ cần ngươi có đầy đủ linh thạch thì ngươi sẽ sống rất thoải mái.
Trong thành Vân Mộng có rất nhiều cửa hàng, có rất nhiều phòng đấu giá, có nhiều loại cửa hàng, cũng có trụ sở tông môn, thậm chí ngay cả Trân Bảo các và Võ Đấu Trường cũng thiết lập một tòa phân bộ ở đây, đủ để thấy thành Vân Mộng phồn hoa như thế nào.
Đây chính là mặt khác của một tòa quận thành!
Ở đây, ngươi có thể gặp được những thứ mà ngươi không tưởng tượng nổi, chỉ cần là ngươi có thể nghĩ tới, chỉ cần ngươi nguyện ý bỏ ra linh thạch thì nơi này không thiếu gì cả, chỉ cần ngươi muốn mua thì ở đây trên cơ bản đều có thể mua được, mà giá cả của những thứ này cũng không giống nhau, cũng không có khác nhau quá lớn, nơi này là thiên đường của người giàu.
Một ngày này, một người ngoại lai thành Vân Mộng mặc áo gấm, bên hông treo một khối ngọc bội, tay cầm một cái quạt xếp.
Người này tướng mạo tuấn mỹ, phong độ nhẹ nhàng, khí chất bất phàm, trong lúc phất tay để lộ ra một luồng khí thế quý tộc công tử ca, mà cả người hắn còn tản ra khí tức mị hoặc mãnh liệt.
Lúc này, giờ phút này, người này chỉ lẳng lặng đứng thẳng ở chỗ đó, nhưng lại giống như dung hợp lại với hoàn cảnh xung quanh.
- Thành Vân Mộng à?
Hắn nhếch miệng lộ ra một nụ cười tà mị, nhanh chân đi vào trong thành.
Mấy thủ vệ cửa thành nhìn thấy người này cũng không lên tiếng ngăn cản.
Bọn hắn làm đến chức vị này đương nhiên ánh mắt nhất định phải rất tốt, vừa nhìn khí chất của người vừa rồi đã biết là không phú thì quý, có thân phận lớn, tuy bên cạnh không có tôi tớ đi theo, nhưng tu vi khí tức Chân Võ cảnh trên người lại không giả được.
Bình thường, nếu gặp phải người có thân phận cỡ này thì bọn họ đều không làm khó, chỉ thu chút ít lệ phí vào thành.
Mấy ngày trước, có một gia hỏa không có ánh mắt đã cản đường một công tử ca có thân phận, thế là ngay trong đêm đó đã bị người xử lý.
- Người vừa mới đi vào là ai? Lớn lên thật… Đẹp trai!
- Đừng suy nghĩ, người đó vừa nhìn đã biết là đại nhân vật có thân phận, nói không chừng là thiếu gia công tử của gia tộc lớn nào đó, không nhìn thấy thành vệ đều không dám đến hỏi thăm à.
- Đúng vậy, ta chỉ là có chút hiếu kỳ mà thôi, thật sự là vóc người kia...
- Nhanh chân một chút, người kế tiếp, đừng chậm trễ thời gian.
- ...
Sau khi thanh niên tiến vào thành Vân Mộng thì tùy ý liếc nhìn xung quanh, sau đó đi về một phương hướng.
Thanh niên này chính là phân thân của Vương Đằng.
...
Vân Gia Bảo.
Đây là một trang viên chiếm diện tích cực lớn, lối kiến trúc cũng hơi có chút cổ xưa, phần lớn kiến trúc trong trang viên là lấy màu đen làm làm điểm chính, màu xám phối hợp, tạo cho người ta một loại cảm giác nghiêm túc và trang nghiêm.
Nơi này chính là nơi ở của gia tộc thế lực lớn nhất thành Vân Mộng - Vân gia.
Nghe nói lúc trước khi vừa mới thành lập thành trì thì Vân gia đã đặt chân ở đây, mà thành trì này được gọi là thành Vân Mộng cũng là bởi vì có Vân gia và Mộng gia của phủ Thành Chủ.
Đây cũng là hai gia tộc thế lực lớn nhất trong thành Vân Mộng.