Mặc dù điều này không nhất định làm tăng tốc độ bay của hắn.
- Bên phía bản thể sắp kết thúc rồi à?
Phân thân giữa không trung nhíu lông mày lại, hắn cúi đầu xuống nhìn chiến trường bên dưới.
Lúc này, chiến trường bên dưới đã sắp kết thúc, Phương Húc lao vào trong đám người như hổ gặp bầy dê, căn bản không có ai là đối thủ của hắn.
Nếu không phải nhân số đông đảo, hơn nữa đại đa số đều chạy trốn tứ phương thì e rằng trận chiến này đã sớm kết thúc.
Đây là một màn giết chóc, là một màn đồ sát.
Vì chênh lệch thực lực quá lớn nên tất cả sự phản kháng đều là vô hiệu, huống chi bọn hắn còn không trốn thoát.
- Được rồi, đã đến lúc kết thúc!
Phân thân Vương Đằng nhẹ giọng lẩm bẩm, từ trong cơ thể hắn phát ra một luồng thần hồn cường đại, quét về phía những người còn sống phía dưới.
Bất thình lình, những bóng người đang chạy trốn về tứ xung quanh lần lượt ngã xuống, trên mặt vẫn còn mang theo sự sợ hãi và hoảng sợ.
- Sư. . .
Phương Húc kinh ngạc nhìn tình huống này, theo bản năng hắn nhìn về phía sư thúc.
- Trở về đi, đã làm trễ nải không ít thời gian rồi.
- Vâng!
Hắn nhìn về phương xa, nhìn hai bóng người chạy trốn, trong mắt mang theo một tia giễu cợt.
Hắn duỗi ra một bàn tay, nhẹ nhàng vồ một cái về phương xa.
Một bàn tay khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, chụp xuống hai bóng người bên dưới.
Vào lúc này, hai người Điền Bất Quý và Vân Mặc cảm nhận được uy lực đáng sợ truyền đến trên đỉnh đầu rổi ngẩng đầu nhìn lên trên trời.
Bọn hắn nhìn thấy một ánh sáng vàng bao phủ lấy hai người họ, vừa nhìn thấy một mảng ánh sáng vàng này, bọn hắn đã cảm thấy một áp lực cực lớn ép tới.
- Không ổn!
Trong lòng Vân Mặc chấn động, hắn chỉ từng cảm nhận được sự uy áp đáng sợ này từ lão tổ của Vân gia bọn hhắnọ thôi. Không, uy áp lần này còn mạnh hơn cả lão tổ của Vân gia bọn hắn, thật là khủng bố.
Trong tay của ta hắn xuất hiện hai khối ngọc phù, mạng rót linh lực trong cơ thể mình vào trong đó.
- Ong!
Một lồng ánh sáng màu xanh lam nhạt xuất hiện ngay lập tức và bao phủ cả hai người.
Khối ngọc phù còn lại trong tay ta hắn được truyền linh lực vào nhưng lại chỉ phát ra một ánh sáng nhạt một lúc rồi biến mất.
Vẻ mặt Vân Mặc bỗng biến đổi hoàn toàn, ta hắn không ngờ được rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy, đây chính là con át chủ bài cứu mạng hắn mà!
“Răng rắc” một tiếng!
Màn chắn màu xanh nhạt bị phá nát trong nháy mắt…
Phương Húc nhìn bóng lưng cao ngất của sư thúc, không khỏi cảm thấy kính sợ:
- Sư thúc thật sự là quá mạnh mẽ!
. . .
- Đừng có giết ta! Đừng giết ta mà!
- A, tất cả các ngươi sẽ chết không được yên lành!
- . . .
Mười tên áo đen bị phế tu vi và tay chân nằm trong vũng máu kêu thảm, vẻ mặt hoảng sợ mà căm hận nhìn bọn Vương Đằng.
Vương Đằng bình tĩnh nhìn những người này, tất nhiên hắn không có chút đồng cảm nào đối với những người này.
- Tiểu thất, những người này giao cho ngươi!
- Cảm ơn sư tôn!
Ánh mắt Lãnh Thiên Quân lộ ra sát ý và sự khát máu, vững vàng đi về phía mười mấy bóng người đó.
Hắn biết trong mấy chục người này có người đã để huynh muội bọn họ giết nhau.
Lãnh Thiên Quân nhặt một thanh trường đao linh khí từ dưới đất lên, dùng hết khí lực chém xuống tên trước mắt.
- Không đừng mà, không… A!
. . .
Mấy phút đồng hồ sau, tiếng kêu thảm thiết mới lắng xuống.
Đương nhiên, Lãnh Thiên Quân sẽ không cảm thấy sợ hãi hay cảm thấy tội lỗi khi giết người. Dù sao thì hắn cũng đã trải qua tất cả những điều này, hơn nữa chuyện đó cũng xảy ra trước đây không lâu.
Nhìn những thi thể không toàn vẹn, hắn lại một lần nữa rơi nước mắt.
- Ồ? Đã bắt được người được xưng là thiếu chủ kia rồi à?
…
- Sư tôn, chúng ta nên làm gì với bọn họ đây?
Triệu Thiên nhìn hai mươi bóng người nhỏ gầy phía dưới, đột nhiên hỏi.
Lúc này, khu vực này chỉ còn lại mấy người sư đồ Vương Đằng và hai mươi bóng người nhỏ gầy kia.
Bọn họ dùng ánh mắt hoảng sợ mà hi vọng nhìn sư đồ mấy người Vương Đằng.
Chính là ngay vừa rồi, nơi này đã xảy ra một chuyện làm cả đời bọn hắn cũng khó quên, huấn luyện viên của bọn hắn đều đã chết trong trận chiến vừa rồi.
Bọn hắn không biết tiếp theo chờ đợi bọn hắn sẽ là gì? Bọn hắn chỉ có thể dùng ánh mắt hoảng sợ mà mong chờ nhìn người có thể quyết định vận mệnh của bọn hắn.
Lông mi Vương Đằng hơi nhíu lại.
Nói thật, trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết nên làm thế nào, nếu như thả mặc kệ cho bọn hắn ở đây thì chỉ sợ tỷ lệ sống sót cũng không lớn, nhưng nếu như đưa nguyên một đám trẻ này trở về, hắn lại không muốn lãng phí thời gian vào việc này.
Ai biết những hài tử này tới từ đâu chứ? Nói không chừng, ngay cả chính bọn hắn cũng chưa chắc có thể biết, cha mẹ của bọn hắn ở đâu?
Đúng lúc này, một bóng người hơi cường tráng từ trong số hai mươi người đó đi ra, hắn quỳ về hướng Vương Đằng:
- Xin đại nhân thu lưu ta!
Lúc này, trong lòng Lý Đại Ngưu cũng rất là tâm thần bất định, hắn không biết những người trước mắt này là ai, tại sao lại tới đây giết những huấn luyện viên cường đại kia?
Nhưng hắn biết, những người trước mắt này rất cường đại, vận mệnh của hắn cũng đang nằm trong tay những người này, hắn có thể sống sót hay không phải xem những người này sẽ xử trí hắn như thế nào.
Hắn vốn là một cô nhi, cha mẹ chết sớm, từ nhỏ đang ăn xin trong một thị trấn nhỏ để sống qua ngày, một năm trước, hắn bị người áo đen bắt đến nơi này.
Ở đây, hắn thấy được huyết tinh, tàn khốc, chém giết, trong thời gian một năm này, hắn đã dùng hết tất cả biện pháp, cố gắng để tiếp tục sống.
Hắn không muốn chết!
Trong số mười chín người còn lại, có người nhìn thấy động tác của Lý Đại Ngưu thì cũng phản ứng lại.
- Khẩn cầu đại nhân thu lưu chúng ta!
Vương Đằng nhìn động tác của những đứa bé này, trong lòng cũng có quyết định.
- Các ngươi không cần phải sợ, ta sẽ đưa các ngươi đi một chỗ an toàn trước, chờ ta làm xong việc sẽ an bài các ngươi...
Giọng nói bình tĩnh của Vương Đằng truyền vào trong tai đám người Lý Đại Ngưu.