Đáng tiếc, người đàn ông khuôn mặt âm trầm này đã nghĩ quá đẹp rồi, hắn đã bị Ngô Hoành theo dõi ngay lúc hắn tấn công Ngô Hoành rồi.
- Linh Võ cảnh sao? Đúng lúc đang không có đối thủ thích hợp thì ngươi thì đưa tới cửa.
Ngô Hoành cười lạnh một tiếng, thân ảnh lao thẳng về phía người đàn ông trung niên, những nơi hắn đi qua, ai cũng không dám công kích.
- Còn đứng đó làn gì, tấn công hắn cho ta!
Người đàn ông trung niên vẻ mặt âm trầm thấy thế nổi giận gầm lên một tiếng, đồng thời thân ảnh không chút do dự bay về đằng sau.
Hắn hiểu rằng mình hoàn toàn không phải là đối thủ của người trước mặt này, vì vậy chạy trốn là lựa chọn tốt nhất.
Tuy rằng hắn luôn bị cho là tàn nhẫn, nhưng đó là đối với kẻ yếu hơn; đối với kẻ mạnh hơn hoặc có thân phận tôn quý thì hắn luôn khúm núm phục tùng.
Hắn là một người rất trân trọng tính mạng của bản thân!
Hiện tại hắn đang vô cùng hối hận, tại sao vừa rồi mình lại ra tay, tại sao lại hành động vội vàng như thế, đợi vị đại nhân kia tới chẳng phải tốt hơn sao?
Đột nhiên, ánh mắt người đàn ông trung niên sáng lên, bởi vì hắn đã nhìn thấy cứu tinh đến.
- Đại nhân, cứu mạng!
- Ừm, lại thêm một người khác tới.
Ngô Hoành nhíu lông mày lại, trên mặt lại không có chút sợ hãi nào.
Lúc này, hắn đã tới gần người đàn ông trung niên rồi.
Tuy hắn đã tu luyện rất nhiều võ kỹ tốc độ, nếu tính trong cùng cảnh giới thì chắc chắn sẽ là tài năng xuất chúng.
Nhưng Ngô Hoành cũng không phải cường giả Linh Võ cảnh, huống chi tu vi con chênh lệch rất lớn.
Một nắm đấm vàng kim khổng lồ xuất hiện, tấn công vào lưng người đàn ông trung niên.
- Thật can đảm!
Một tiếng rống to vang lên, ngay sau đó, Ngô Hoành lập tức nhìn thấy một thân ảnh đỏ lòm xuất hiện sau lưng người đàn ông trung niên với tốc độ cực nhanh.
Đồng thời, một bàn tay lớn màu đỏ ngòm chộp tới nắm đấm vàng kim.
- Bùm!
Cả hai chạm vào nhau, phát ra âm thanh nổ rất to, không khí cũng nổ tung, sóng không khí vô hình lan ra xung quanh .
Phải qua mấy hơi thở, xung quanh mới bình tĩnh trở lại.
Ngô Hoành cũng thấy rõ bóng người màu đỏ ngòm ở đối diện, đó là một lão giả vóc người có hơi nhỏ gầy.
- Huyền Võ cảnh à? Tốc độ của ngươi cũng không tệ.
Ngô Hoành tán dương một câu.
Tốc độ vừa rồi của lão giả quả thật làm cho hắn phải chú ý.
Vẻ mặt Vân Tranh nghiêm trọng nhìn người đối diện, một kích vừa rồi đã làm cho hắn hiểu được, người trước mắt tuyệt đối không yếu.
Mặc dù khí tức chỉ là Linh Võ cảnh, nhưng tuyệt đối có thể đánh một trận ngang tay với Huyền Võ cảnh.
…
- Ngươi rốt cuộc là ai? Phải làm gì ở đây?
Vẻ mặt Vân Tranh âm trầm nhìn Ngô Hoành, nghiêm nghị quát hỏi.
Hắn có thể cảm thấy rõ ràng bên trong thân thể của người trước mắt này ẩn chứa sức mạnh rất kinh khủng và đáng sợ.
Nếu không cần thiết thì hắn cũng không muốn chiến đấu với người trước mắt, dù sao thì phía sau lão vẫn còn thiếu chủ.
Đồng thời, lão cũng truyền âm với Điền Bất Quý sau lưng:
- Người này hơi khó giải quyết, ngươi đưa thiếu chủ rời khỏi đây trước đi.
Người đàn ông trung niên lập tức hiểu ý, hắn đi đến bên cạnh thanh niên nói:
- Thiếu chủ, chúng ta hãy rời khỏi nơi này trước.
- Ừm.
Thiếu niên nhẹ gật đầu, ta hắn nhìn thoáng qua Ngô Hoành, trên mặt không có chút sợ hãi nào.
Đối với một người có thân phận như ta hắn thì trận chiến nhỏ này chẳng là gì, chỉ là một Linh Võ cảnh thì có thể gây nên sóng gió gì cơ chứ.
Huống chi, thân là thiếu chủ của Vân gia, trên người hắn cũng có một con át chủ bài.
Tuy nhiên, át chủ bài này, nếu có thể không dùng thì tốt nhất vẫn không dùng, dù sao thì đây cũng là đồ vật bảo mệnh rất quan trọng.
Người đàn ông trung niên đưa thiếu chủ Vân gia bay về phía sau.
- Muốn chạy à?
Ngô Hoành cười lạnh một tiếng, bóng người của hắn hóa thành một quầng sáng màu vàng bắn về hướng hai người Điền Bất Quý.
Bây giờ đã biết thân phận của thiếu niên kia, làm sao Ngô Hoành có thể để ta hắn rời khỏi đây được.
- Làm càn!
Vân Tranh quát một tiếng, đánh ra một chưởng ảnh màu máu về phía Ngô Hoành, đồng thời, thân ảnh của hắn cũng theo sát phía sau, tấn công về phía Ngô Hoành.
Tuy người đối diện có vẻ không đơn giản, nhưng không có nghĩa là hắn sợ. Phải biết hắn là một võ giả Huyền Võ cảnh đó.
- Hừ!
Ngô Hoành hừ lạnh một tiếng, cơ thể của hắn đột nhiên biến lớn lên, trên da cũng hiện lên một tầng ánh sáng màu vàng óng, hắn không tránh không né đánh thẳng vào chưởng ảnh đỏ như máu.
- Ầm!
Cả hai chạm vào nhau, chưởng ảnh màu máy dễ dàng sụp đổ, giống như bọt biển.
Đồng tử Vân Tranh kịch liệt co rút lại, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc, hắn ngàn lần không thể ngờ cường độ nhục thân của người này lại khủng bố như thế.
Nhưng lúc này, hắn cũng đã không kịp phản ứng nữa, chỉ có thể duỗi bàn tay khô gầy ra chộp lấy Ngô Hoành, đầu ngón tay phát ra những tia sáng màu đen.
Trong mắt Ngô Hoành không có chút dao động nào, một nắm đấm màu vàng óng đấm vào Vân Tranh.
- Ầm!
Cảm giác ngón tay của Vân Tranh của lão như đang chộp vào một khối tinh thiết, thậm chí còn không chạm được vào da thịt của hắn.
Ngay sau đó, một luồng lực lượng khổng lồ từ nắm đấm đối diện truyền đến, thông qua cánh tay của hắn truyền vào trong cơ thể hắn.
- Phụt!
Vân Tranh phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Hắn vô cùng kinh hãi, người này còn cường đại hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.
- Thiếu chủ mau trốn đi!
Vân Tranh nổi giận gầm lên một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh linh đao, bóng người cao gầy lần nữa phóng tới Ngô Hoành.
Nghe thấy tiếng rống giận dữ của Vân Tranh, Vân Mặc quay đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt không còn bình tĩnh như trước nữa, hắn không ngờ ngay cả Vân Tranh cũng không phải là đối thủ của tên kia.
- Tăng tốc độ lên.
- Vâng, thiếu chủ!
Đương nhiên Điền Bất Quý cũng nghe thấy tiếng rống giận dữ sau lưng, lúc này hắn lập tức vận hết toàn bộ sức mạnh của mình, hận không thể mọc thêm hai cái chân nữa.