Phản Phái Vô Địch: Mang Theo Đồ Đệ Đi Săn Khí Vận (Dịch)

Chương 248 - Chương 248. Sao Lại Mạnh Như Vậy

Chương 248. Sao Lại Mạnh Như Vậy Chương 248. Sao Lại Mạnh Như Vậy

Ba người như hổ vào bầy dê, như chém dưa thái rau, vung đao lia lịa trong căn cứ mấy người áo đen.

Chỉ thấy, mỗi lần Hổ Nữu vung đại đao thì ít nhất có một người ngã xuống.

Tuy vóc người của cô không lớn, nhưng đại đao đang nằm trong tay cô lại bị vung vẩy như đồ chơi!

Cô chưa từng tu luyện công pháp luyện thể, nhưng chỉ dựa vào tố chất thân thể của tộc Yêu thú thì sức lực cũng vô cùng lớn, không thua kém với một số người chuyên tu về thể chất.

- Không muốn! Đừng có giết ta!

- A! Ta có làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!

- Các ngươi chết không yên lành!

- A! Ta liều mạng với các ngươi!

- . .

Từng tiếng kêu gào, rên rỉ thê lương vang lên ở khu vực này.

Lãnh Thiên Quân nhìn các sư tỷ sư huynh chém giết những người áo đen thì trong lòng rất hâm mộ:

- Nếu lúc ấy mình có thực lực như này thì tốt biết bao!

Bên Vương Đằng cũng không nhàn rỗi, lực lượng tinh thần của hắn luôn quan sát xung quanh, nếu phát hiện có người chạy trốn thì sẽ cho hắn ta một chiêu công kích thần hồn.

- Các ngươi rốt cuộc là ai? Các ngươi làm như vậy, không sợ người đứng sau lưng ta trả thù sao?

Người đàn ông trung niên ngoài mạnh trong yếu quát.

Vương Đằng phớt lờ tiếng gầm của người đàn ông trung niên, tất nhiên hắn đoán được rằng có tồn tại thế lực khác đằng sau người đàn ông này, nhưng chuyện này có quan trọng không?

Hai nơi đều bị trận pháp của hắn vây khốn, những người này dù muốn cũng không trốn thoát, tin tức cũng không thể truyền ra ngoài, Vương Đằng cũng không lo lắng chuyện xảy ra ở đây bị người khác biết được.

Lúc này, chính là 20 bóng dáng nho nhỏ kia mới làm cho hắn khá là đau đầu.

Sau khi nghe xong Lãnh Thiên Quân thuật lại, hắn cũng hiểu rõ hai mươi người này đã xảy ra chuyện gì.

Mặc dù hắn là một người theo chủ nghĩa lợi kỷ, có thể hạ thủ tàn nhẫn với kẻ địch, thậm chí diệt môn, nhưng giờ đây hắn cũng không biết nên làm như thế nào đối với hai mươi người này.

Chẳng lẽ phải loại bỏ tất cả sao?

Tuy tay bọn hắn nhuốm máu tươi, nhưng tất cả lỗi này đều do bọn hắn sao?

Nếu Vương Đằng ở tình cảnh tương tự thì hắn cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống vậy.

Nếu có thể sống thì nhất định phải liều mạng nắm bắt mọi cơ hội!

Có lẽ sẽ hơi tàn khốc với những người phải bỏ mạng, nhưng đây chính là hiện thực!

Nhìn từng đôi mắt sợ hãi, kích động, khao khát, cảm kích, chết lặng đó khiến Vương Đằng trầm mặc một hồi.

- Được rồi, đợi xử lý xong những người này rồi nói tiếp.

...

Một bên khác.

Phân thân của Vương Đằng và hai người Phương Húc và Ngô Hoành cũng triển khai hành động.

Một bóng kiếm đột nhiên xuất hiện giữa không trung, chém xuống với tốc độ cực nhanh.

- Ầm…

Trận pháp bình chướng đối mặt với kiếm ảnh chỉ giống như một tầng màng mỏng, nhẹ nhàng đâm một cái là rách.

Trong lúc nhất thời, núi đá nổ tung, bụi bay đầy trời, một rãnh nước lớn xuất hiện trên mặt đất.

Một số người còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm đã bị kiếm ảnh và dư âm của nó cướp đi tính mạng.

- Người nào!

- Nhanh, thông báo đại nhân, có người tập kích!

- ...

Phương Húc và Ngô Hoành đứng sau lưng phân thân, nhìn sư thúc chỉ một kích tiện tay cũng gây ra tổn thất lớn, không khỏi thốt lên một tiếng kinh ngạc:

- Sư thúc, ngài thật mạnh mẽ!

Ánh mắt lạnh lùng của phân thân Vương Đằng nhìn mọi thứ phía dưới, lực lượng tinh thần của hắn đã lục soát toàn bộ căn cứ.

- Hai người các ngươi hành động đi, phía dưới có một Linh Võ cảnh, còn cả một Huyền Võ cảnh tầng hai nữa, các ngươi cẩn thận một chút.

Phân thân Vương Đằng lên tiếng nói.

- Vâng!

Hai bóng người phía sau hắn lướt đi, bay xuống dưới.

Khí thế hai người bắn ra, chưởng ảnh màu đỏ thắm, nắm đấm màu vàng kim tấn công đám đông bên dưới.

- Cẩn thận, là Linh Võ cảnh đấy!

- Mau tránh ra!

- A…

- Nhanh mau thông báo cho đại nhân và thiếu chủ!

Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức bọn chúng hoàn toàn không kịp phản ứng.

Bất cứ ai bị chưởng ảnh đỏ thẫm chạm vào sẽ lập tức bốc cháy dữ dội, chẳng mấy chốc sẽ hóa thành tro bụi; bị nắm đấm màu vàng kim tấn công thì cũng chỉ kịp kêu lên một tiếng, sau đó cơ thể sẽ bị nghiền nát.

- Mau trốn đi!

- Bọn hắn là quái vật!

- Sao đại nhân và thiếu chủ còn chưa tới nữa?

Phân thân của Vương Đằng trôi nổi nhẹ nhàng giữa không trung, ánh mắt của hắn nhìn về phương xa, hai bóng người đang chạy về hướng này với tốc độ cao.

- Thiếu chủ à?

Phân thân hơi tinh nghịch nhếch miệng lên, đáng tiếc bị mặt nạ che lại nên những người khác căn bản không nhìn thấy nụ cười này.

Mặc dù hắn là phân thân của Vương Đằng, hai người cũng tâm ý tương thông, nhưng tính cách vẫn có chút khác biệt.

- Tự tìm cái chết!

Đúng lúc này, phía dưới truyền đến một tiếng gầm thét.

Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt u ám bay lên không trung, kiếm khí chém về tới Ngô Hoành.

Hắn đến đây đã lâu, chỉ là vẫn luôn ẩn nhẫn kìm nén, dù sao thì khí tức của hai người trên bầu trời còn mạnh hơn hắn.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, thiếu gia và vị đại nhân kia cũng sắp tới rồi, đến lúc đó hai người kia nhất định sẽ phải chết thôi.

Đương nhiên hắn rất tin tưởng thực lực của vị đại nhân kia, phải biết, tu vi của người đó là Huyền Võ cảnh, căn bản không phải là cấp độ mà Linh Võ cảnh như hắn có thể so sánh được.

Một nắm đấm màu vàng kim xuất hiện trước kiếm khí, cả hai chạm vào nhau, kiếm khí sụp đổ trong nháy mắt. Uy lực của nắm đấm màu vàng kim không giảm, tấn công tiếp vào người đàn ông trung niên.

- Mẹ nó, sao lại mạnh như vậy?

Người đàn ông trung niên vẻ mặt âm trầm thấy thế, tranh thủ thời gian lách mình né tránh. Hắn không ngờ một kích tùy tiện của người kia lại lợi hại như vậy.

Hắn khó khăn lắm mới leo lên được vị trí này, hắn không muốn vì nó mà mất mạng, huống chi vị đại nhân kia sắp đến rồi, hai tiểu tử khó giải quyết này cứ để lại cho ngài ấy đối phó đi.

Về phần Vương Đằng đang lơ lửng trên không trung thì không ai phát hiện ra tung tích của hắn.

Bình Luận (0)
Comment