Những tiếng quát nôn nóng vang lên bên trong căn cứ, sự rối loạn trong căn cứ nhanh chóng bị dập tắt.
Một người đàn ông trung niên bay lên trên không trung, liếc nhìn xung quanh bằng ánh mắt sắc bén.
Rốt cuộc là ai làm?
Rất nhanh, hắn đã phát hiện ra kẻ địch lần này.
Thật sự là những người này quá quái dị dễ thấy.
Sáu người mặc áo đen đeo mặt nạ xuất hiện cách đó không xa, nhìn qua thì có ba người trưởng thành và ba đứa trẻ.
- Thì là bọn mày, chúng mày muốn tìm cái chết à?
Người đàn ông trung niên nhếch miệng cười một tiếng, dữ tợn nhìn mấy người Vương Đằng.
Chỉ là mấy người cảnh giới Chân Võ cảnh bỏ đi mà cũng dám đến tìm bọn hắn gây chuyện, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!
Không phải trước đây không có người lén lút lẻn vào, nhưng cũng không ầm ĩ như lần này. Những người lẻn vào đó đều bị bọn họ nhanh chóng xử lý, lần này cũng không ngoại lệ.
- Mạnh nhất là một đứa Linh Võ cảnh, ba đứa Chân Võ cảnh, những đứa khác đều là cấp độ thấp, không đáng để quan tâm.
Vương Đằng lạnh lùng nhìn những người trước mặt này. Quay đầu sang một bên hỏi Lãnh Thiên Quân:
- Ngươi có quen người nào trong đó không?
- Người đó, người đó, còn cả người kia. .
Vương Đằng nhìn qua nguyên một đám, phát hiện trong đó có một Chân Võ cảnh, còn lại toàn là một số người từ Tụ Khí cảnh đến Long Nguyên cảnh.
- Có bóng dáng của Thiếu chủ trong đám đó không?
- Không có.
- Ừm, ta biết rồi.
- Tự tìm cái chết!
Người đàn ông trung niên thấy đám người áo đen nói chuyện với nhau, không coi ai ra gì như thể thì nổi giận.
Đây là một sự sỉ nhục đối với hắn, bọn hắn không nhìn thấy hắn đang bay trên trời sao?
Người có tu vi mạnh nhất cũng chỉ đến Chân Võ cảnh mà cũng dám không quan tâm hắn ta, quả thật là muốn chết.
Dù kết cục của những đứa này cũng là cái chết thôi, nhưng vẫn không thể tha thứ được.
- Chết đi cho ta!
Một chưởng phong đánh về hướng mấy người Vương Đằng.
Trên mặt Vân Nam lộ ra một nụ cười lạnh. Mặc dù hắn không sử dụng linh khí để công kích, nhưng một đạo chưởng phong này vẫn không phải là thứ mà những đứa này có thể ngăn cản được.
Đợi chút nữa, hắn nhất định phải bắt sống đám người này, sau đó tra khảo một phen.
Thế nhưng!
Ngay khi đòn tấn công của hắn chuẩn bị giáng xuống Vương Đằng và những người khác, chỉ thấy trong đó có một tên áo đen đeo mặt nạ khẽ búng tay, một tia sáng màu vàng xuất hiện, phá vỡ chưởng phong của hắn với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai.
Đồng thời sức mạnh của ánh sáng vàng kia không hề suy giảm mà tiếp tục công kích về phía hắn.
Nụ cười lạnh trên mặt Vân Nam còn chưa kịp tắt thì đã bị ánh sáng vàng kia đánh trúng vào người.
- Phụt phụt!
Máu bắn tung tóe!
- A!
Ngay sau đó, từ khóe mắt hắn liếc qua lại nhìn thấy một bàn tay màu vàng óng chộp tới một lần nữa. Hắn muốn chạy trốn nhưng chẳng hề nhúc nhích nổi.
Bàn tay màu vàng óng đó mang đến cho hắn áp lực cực lớn, làm cho hắn không thể phản kháng, không thể đứng dậy.
Chẳng mấy chốc hắn đã bị bàn tay vàng óng đó nắm lấy.
- Trưởng lão!
- Đại nhân!
Từng tiếng hô hoảng sợ truyền đến từ phía dưới.
- Các ngươi đi giải quyết những người còn lại, nhớ kỹ, không nên giết mấy người kia, phế tu vi và tay chân của bọn chúng là được.
Vương Đằng nói với các đồ đệ.
- Vâng!
Mấy người Sở Chiếu và Hổ Nữu lập tức hưng phấn lên, đây là lần ra tay đầu tiên sau khi bế quan của bọn hắn, vừa hay có thể thử xem thực lực của mình đã tiến bộ thế nào.
Từ khi bái môn hạ của sư tôn, ngoại trừ tu luyện ra thì bọn hắn đều không có cơ hội xuất thủ, khi đánh khí vận chi tử, tu vi của bọn hắn không đủ nên căn bản là không cách nào tham chiến.
Lần này nhất định phải biểu hiện tốt trước mặt sư tôn một chút mới được.
Trong tay hai người Sở Chiếu đều xuất hiện một thanh trường kiếm linh khí, hưng phấn vọt vào trong đám người.
Mà trong tay Hổ Nữu xuất hiện một thanh đao to lớn, toàn bộ thân đao dài hơn cả người, cô hưng phấn vung đao phóng về đám người.
- Hai người các ngươi làm gì vậy?
Vương Đằng vung tay một cái, bắt Lưu Linh và Lãnh Thiên Quân trở về.
- Ta… Ta đi đánh người xấu đó.
Lưu Linh không hiểu nhìn sư tôn.
- Ta muốn đi báo thù.
Lãnh Thiên Quân lạnh lùng nhìn những người áo đen kia.
- Các ngươi cố gắng đợi ở đây đi, làm càn cái gì? Lấy chút thực lực này của hai người các ngươi mà cũng đòi đánh thắng được bọn chúng sao?
Vương Đằng tức giận nói.
- Thế nhưng, nhưng mà ta… Đã đạt tới Ngưng Nguyên cảnh rồi mà?
Lưu Linh nhỏ giọng nói.
Lãnh Thiên Quân trầm mặc không nói gì.
- Thế cũng không được đi, chờ tu vi của ngươi đuổi kịp sư tỷ và sư huynh ngươi rồi nói.
Vương Đằng nói.
Nói đùa, làm sao có thể để hai đứa nhóc này đi vào chém người được, tu vi yếu như vậy, nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì bây giờ ta phải làm sao đây?
Tuy có hắn ở đây thì loại tình huống này rất khó xảy ra, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Lỡ như xảy ra chuyện đó?
Nào có an toàn như ở bên cạnh hắn.
Lúc này, tình hình chiến đấu cũng rất kịch liệt, đám người áo đen cũng đang phản kháng kịch liệt.
Tuy bọn hắn không biết danh tính của tên đột kích nhưng bọn hắn biết, kẻ địch lần này rất mạnh, không thấy đại nhân của bọn hắn đã bị đối phương chộp dễ như trở bàn tay đó sao?
Bọn hắn đều là những kẻ có máu mặt, tuyệt đối sẽ không bỏ vũ khí đầu hàng, nhưng chủ yếu là, mấy người của đối phương dường như không cho bọn hắn có cơ hội đầu hàng.
Đặc biệt là bóng người nhỏ nhắn vung đại đao kia, gặp người là chém, cả những người bị trọng thương ngã xuống đất cũng không buông tha.
Thật sự là quá hung tàn!
- Ầm… Bùm… A…
Mặt đất không ngừng phát ra tiếng nổ, xem lẫn đó là những tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Mặc dù bên kia cũng có ba cao thủ Chân Võ cảnh nhưng những người này hoàn toàn không phải đối thủ của ba người Hổ Nữu, Sở Chiếu.
Tuy ba người bọn họ cũng là Chân Võ cảnh nhưng lại có thể đấu với Linh Võ cảnh, thậm chí là chiến đấu với Huyền Võ cảnh.